Thứ Ba, 1 tháng 8, 2017

Văn án " Phượng y cổ nhân Đẳng Giản Tố

Trong hình ảnh có thể có: một hoặc nhiều người, cây, ngoài trời và thiên nhiên"Phượng y cổ nhân Đẳng Giản Tố'

----------------------

Năm đó, chàng vì nàng ta mà đánh ta lần đầu tiên, lại vì nàng ta mà đem ta tới Nguyệt Phòng giam lỏng.

Năm đó, nàng ta ốm, chàng tự mình xuống Ngự Thiện nấu canh hoa đào, trong khi ta cũng nhiễm thương hàn, lạnh tới tê tâm liệt phế vẫn chỉ có Phượng Hoàng ở cạnh.

Năm đó, ta bị nàng ta hại mất cả hai mắt, nếu không có Phượng Hoàng thì lẽ nào ta vẫn còn được thấy chàng? Thế mà nàng ta chỉ thẽ thọt một vài câu, chàng liền không thương tiếc phạt ta hai mươi lăm trượng vì phỉ báng cung nhân.

Vậy mà, trước đây có ai đó đã nói không muốn nhìn thấy ta bị bắt nạt, nhất định sẽ ngày ngày ở bên cạnh ta, bảo vệ ta.

Chỉ là, chàng không hề hay biết, không hề tin tưởng vào những gì ta nói.

Nàng ta năm lần bảy lượt tới chỗ Phượng Hoàng quyến rũ đệ ấy, đệ ấy không chịu thì vu cho đệ ấy lấy cắp Thiện Kiếm của Bình Điện, kế không thành thì lại vờ như bị làm nhục.

Phượng Hoàng vai vế thế nào, chàng không phải không biết, nhưng vẫn nhắm mắt làm ngơ. Trăm quan không ưa đệ ấy, chàng càng không phải không biết, mặc cho bọn cẩu quan hạ độc Phượng Hoàng ở Đại Yến. Trước mặt là nịnh thần đầy rẫy, bên cạnh có chàng và sứ Trang Hạ, sau lưng thì quan thanh liêm lép vế không có lấy một chút tiếng nói, rượu lại là cống phẩm Trang Hạ, không uống tất có chiến tranh.

Đệ ấy trở về cạnh ta, chết đến 9 phần, nếu không phải đệ ấy võ công tuyệt thế chắc chắn mất mạng.

Ta rơi lệ suốt một đêm, nàng ta lại dùng quỷ kế, đem Viên Yên hoa nghiền nhỏ làm phấn mắt sai cung nữ ép ta trang điểm để diện kiến chàng, đó là lí do ta suýt chút nữa bị mù.

Chàng chính là không thấy nàng ta vận công ép ta tới sát mép vực Hoàng Thiết, chính là không thấy nàng ta ném cây trâm chàng tặng ta xuống sông Triêu, làm ta và Phượng Hoàng cố sống cố chết tìm về, cuối cùng thì ta nhiễm thương hàn khổ sở vô cùng.

Chàng biết chăng, lúc đó nàng ta sai cung nữ đặt lò lửa dưới gầm giường, nhân lúc chàng không có ở đó thì xông lửa suốt nửa canh giờ để giả ốm, chàng đi nấu canh thì đích thân nàng ta sai người mang một vò tuyết tới phòng ta rồi từ từ rải lên người ta, Phượng Hoàng đi sắc thuốc, còn ta khi ấy làm gì có sức chống trả?

Ta hoàn toàn không có ý chê trách, nhưng muốn nhắc chàng rằng: chính tại chàng ta mới phải sống kiếp đáng Cổ nhân đáng nguyền rủa đó, muốn chết không được, muốn sống không xong, lại liên lụy tới biết bao người. Chàng không hiểu, hay cố tình không hiểu, ta đã không muốn nghe nữa rồi.

Chén rượu tuyệt tình này nhất định ta sẽ uống, chàng mau về đi.