Thứ Sáu, 1 tháng 12, 2017

Đoản 3

Đông Hà Nội. Tôi bị ôm đến nghẹt thở, hắn lại còn đặc biệt hỏi một câu: Lạnh không? Ừ thì lạnh! Nhưng tôi với hắn... Lại còn ôm ôm ấp ấp nữa, cằm hắn nhòn nhọn, tì vào đầu tôi... Ế ế cái tay cái tay!!! Mặt tôi đỏ bừng. Hà Nội này rộng lắm, có phải hết chỗ đứng rồi đâu?! Thế quái nào lại đứng giữa đường vậy?!!! -Diệu, cái tay anh... -Mông em cũng phải 95 ấy nhỉ? Cái..?! Hắn ăn phải cái gì không hợp vệ sinh à?! -Đông...Anh muốn ăn em! Tôi chắc chỉ thua mỗi quả cà chua ở màu đỏ "tươi tốt"... Hà Nội lung linh ánh điện, hắt lên bóng hắn một màu vàng ấm cúng. Ước gì tôi đá cho hắn một cái được nhỉ?!!! Cơ mà đông Hà Nội chẳng bao giờ ấm như thế này được, lại càng không tể kiếm đâu ra mùi cam ngọt dịu như vậy... Tôi bất giác vòng tay ôm chặt eo hăn. -Đông, tên nào chiều nay mắng anh là cầm thú? Tôi chột dạ, lúng búng như ngậm hột thị _A...Anh có thể bỏ qua được không hả...? -Không được! Tiếng hắn trầm ấm trên đầu, rồi dần dần ghé xuống sát tai tôi - Cho em biết, cầm thú bằng anh sao được! Muốn thửa tối cho thử. Tôi á khẩu, đừng gặm tai tôi nữa a~~~

Đoản 1

Đám hủ trong lớp đều nói hắn thích tôi, nhìn góc nào cũng thấy rõ. Tôi cũng thích hắn, có điều hắn bị gài thế nào cũng không chịu mở miệng thừa nhận. Có lần tôi nói với hăn tôi thích một tên tiểu tử lớp dưới, hắn hỏi lí lịch, sau đó đích thân dẫn tên đó lên tận lớp chúng tôi ép tôi tỏ tình. Có lần tôi nói bâng quơ là buồn chán vì không có đôi có cặp, hắn lôi ở đâu ra cả trăm tấm ảnh cả nam cả nữ ra làm mỗi cho tôi. Có lần xe tôi hỏng, phải đi nhờ xe anh hàng xóm đẹp trai, rồi vui miệng bảo đó là bạn trai mới, hắn bắt tôi kí cam kết bao giờ lấy chồng nhất định phải mời hắn tới làm phù rể, không thì phù dâu cũng được. Hôm nay là ngày cuối cùng của năm học, cũng là năm cuối cấp, tôi và hắn ngồi im phăng phắc nghe bài giảng cuối cùng ấy (không hiểu sao cuối cùng rồi mà vẫn chán không sao chịu được). Tôi viết cho hắn một mảnh giấy nhỏ, nolis rằng tôi thực sự rất thích hắn, mặc kệ hắn có mắng tôi là tên gay biến thái hay không tôi cũng chấp nhận.Hắn đọc xong thì cứng người lại mất một lúc. Sau đó thì cả lớp, tất nhiên là có cả phần của cô chủ nhiệm (cô tôi là một đại hủ), đều nhìn chúng tôi chằm chằm, rồi chẳng ai hẹn ai, tự dưng vỗ tay như sấm dậy. Biết gì không? Hắn đẩy tôi xuống ghế, hạ giọng nói hai câu, và chỉ hai câu đó cũng khiến tôi mặt đỏ tưng bừng: _ Tôi thừa nhận tôi thích cậu. Nếu như cậu muốn, sau này chúng ta chính thức cặp kè, không cần phải mất công gài bẫy tôi làm gì nữa cả.

Đoản 2

-Thành... -... -Đừng giận nữa mà... -... -Thành... -Thế biết tội chưa? -Dạ... -Nhưng giận rồi thì làm thế nào? -Phải làm thế nào?! -Lần sau phải rep, nhớ chưa?! -Dạ. -Thế có muốn tôi giận nữa không? -Không mà!! -Vậy lần sau cũng không được đi chơi khuya nữa, phải về ngủ sớm, rõ chưa?! -Biết rồi... - Thật không? -Thật mà! - Đừng tưởng tôi ở xa mà giấu được tôi, nghe chưa?! -Dạ... -Được rồi, xuống mở cổng đi, tôi về tới nhà rồi.

Thứ Tư, 15 tháng 11, 2017

Bả độc


Phòng thi lãnh đạm, tâm trạng sĩ tử lại càng băng giá, thực không muốn viết chữ nào. Không phải không biết nên viết những gì, mà không thể Viết đc chữ gì khi hắn cũng ở trong phòng.Lão tứ Hứa An Thân bước vào lớp, nở 1 nụ cười hiểm độc:"làm bài nghiêm túc nha!"

Song Ngư cười khẩy, vẫn là câu cũ, hoàn toàn không có tác dụng với ba mươi tư đứa học trò ngồi ở đây. Nhưng cậu không cần phao, không cần ném thư hỏi bài, không phải vì giỏi, mà thực không muốn hạ mình làm mấy chuyện như vậy. Thầy Hứa lần này chơi trò mới, để học trò tự chọn chỗ, sau đó dựa môn thi mỗi người mà đổi, tuyệt nhiên không một đội tuyển nào được ngồi gần nhau.

 Luôn là như thế, không có diện mạo xuất chúng (đúng ra da cậu còn hơi ngăm), tính tình lại thất thường, môn nào cũng chỉ học chọn lọc, vậy mà luôn có đứa nhận ngồi cùng cậu, sau khi cười rõ tươi: "Xin giúp đỡ nha!", quả có hơi kì! Đám con gái thích cậu ra mặt, có điều chẳng đứa nào dám nhận.

Lần này cũng vậy, ngoài Tú Oai ngồi đầu bàn bên kia, vẫn còn bạn nào đó muốn chung bàn. Cậu còn đang cắm cúi thay ngòi bút, thì tiếng nói quen thuộc liền kéo đầu cậu dậy: Kẻ cậu mong muốn gặp nhất, cũng là kẻ cậu không muốn gần nhất, Lạc Thần Kết, tay ôm tập vở kê, đứng ngay bên cạnh.

" Đứng ra được chứ? Tớ muốn ngồi chỗ này." 

Cậu gần như giật mình, suýt đánh rơi bút xuống đất.

Rồi không hiểu sao, hắn bày ra một bộ mặt nhăn nhở " Tớ-yêu-cậu!" 

Mất tới mười mấy giây thất thần, cậu mới đột ngột tỉnh ra, lập tức lấy lại được vẻ nhăn nhở của riêng mình, đúng, của riêng cậu, hay của 1 ai đó mà thực sự vô tình có nét giống nhau (thề có trời đất cậu quậy phá từ hồi bé tí, đánh nhau, đá bóng, ghẹo gái hay ngồi sổ đầu bài là chuyện thường, tốt nhất đừng liên tưởng đến ai kia): 

"Được! Nói thật nhé, cậu nói mỗi câu này nghe được!"

Ánh mắt cậu đã lạc đi đâu đâu. Hắn tránh mặt cậu lâu đến như vậy, hắn đã từng coi cậu như không khí, hắn đã từng căm ghét cậu tới nỗi một cước đá cặp nó bay lên bục giảng khi gán ghép hắn với Diệc Phàm, hắn đã từng đưa quà sinh nhật nó tặng cho cô bạn bàn bên, một lần cũng không thấy hắn dùng...Hôm nay hắn nối câu bông lơn đó, khác gì hắn cho cậu một dao ngay trái tim chắp vá kia? Hắn ngồi chưa ấm chỗ, cậu cắn môi, run run giơ tay lên cao...

"Thưa thầy, em học văn, bạn bàn dưới cũng văn, bàn trên em cũng 1 bạn văn nữa, tự giác đổi chỗ là ngoan thầy nhỉ?"


Cậu cố lấy lại giọng cợt nhả, cố sao cho 1 lần cũng không để người khác thấy những gì diễn ra trong đấy mắt.

Lão Tứ Hứa An Thân gật gật đầu, chỉ cho cậu chỗ ngồi ở bàn trên, hai đứa văn kia bị chuyển đi nới khác. Nó len lén quay xuống nhìn khuôn mặt đẹp như tạc bằng ngọc kia, có chút đắng đót. Đột nhiên thấy được khóe môi hắn khẽ cong lên, nhỏ lập tức quay trở lại bàn mình. Từ vị trí này hoàn toàn không thể thấy được ánh mắt hắn ẩn sau mái tóc đen.


Vào thi được 20', nó lại quay lại nhìn. Tuấn Vũ đội toán nhân lúc lão tứ không để ý liền khều nhẹ hắn. Thần Kết không trả lời, tiện tay ném luôn cuốn vở kê vào mặt cậu ta. Tuấn Vũ ngạc nhiên chửi đổng 1 câu, đại loại như tên này cmn điên hả, sao hôm nay tự nhiên lại...


Tên đáng chết đó khều khều vai cậu, ánh mắt dò xét

"Ê Song Ngư, hôm nay tên kia ăn phải bả hả?"


Cậu lườm cháy đuôi mắt, không thèm đáp lời, bỏ mặc Tuấn Vũ trong sự hoang mang cực độ.

Hai tên này hôm nay bị gì à?!!

Thứ Năm, 21 tháng 9, 2017

#Đoản Thanh Xà, nàng không gả cho ta khì cắn ta đi !
p1

- Bệ hạ! La Yến Tử nàng ta thả rắn vào giường thiếp!- Nữ nhân yếu liễu đào tơ mắt ngấn nước tâu bẩm.
- Có thật không? -Môi bạc hơi mím, nhưng mắt phượng tím than lại ánh lên nét cười.
- Không. - Yến Tử ngừng đút mẩu thịt nhỏ cho bạch xà quấn quanh tay, thuận miệng trả lời.
- Vậy hai nàng mau đi nghỉ đi- Truyền chỉ.
- Bệ hạ! Thiếp nói là La Yến Tử thả rắn vào giường thiếp!- môi mọng phụng phịu.
- Nhưng La Yến Tử của ta nói không.- Ưu vương nghiêng nghiêng đầu, nhẹ nhàng đáp lễ
- Chỉ cần nàng ta nói không sao?!- Y Lâm bất bình nhìn thẳng
- Đương nhiên rồi! Yến Tử, mau theo ta tới Uất Viên.
La Yến Tử khẽ chớp mắt, chậm rãi cất lời
- Tiểu Thất vẫn đói, Tiểu Thất muốn ăn thêm.
- Tới Uất Viên, ta sẽ cùng nhau cho Tiểu Thất của chúng ta ăn.
- Của ta- Yến Tử sửa lưng, mắt lục mê hoặc hơi nheo lại
Ra khỏi Nhất Trì, Ưu vương vui miệng hỏi
- Nói lại ta nghe, nàng có làm không?
Yến Tử tay ngọc nâng niu bạch xà, môi đào buông tiếng châu
-Tiểu Thất muốn thử nằm trên giường Lâm tỷ.
Ưu vương bật cười, gật gật đầu
- Nói ta một tiếng, ta sẽ, tặng cho Tiểu Thất, đâu cần làm Vương hậu sợ hãi?
- Nhưng Tiểu Thất còn muốn nếm thử thịt Lâm Tỷ.
Ưu vương bất giác giật giật khóe môi, thật không biết nên nói gì cho phải.
-----------------------------------
p2
- Ưu Vương, thần có chết cũng không thay đổi ý kiến!
Khí lạnh tràn tới Kim Quan điện, lùa vào từng ngóc ngách nhỏ nhất của tâm can người mặc thần phục. Mặc cho trán đổ mồ hôi lạnh, lão quan tay cầm thẻ ngà vẫn không ngẩng mặt lên.
Trên long kỉ đường đường một trang nam tử ngũ quan như ngọc tạc, dưới ánh thiên dương càng ngời ngời duy mĩ, dáy tai trái đeo một viên lục bảo thạch trong veo, thực như muốn hút hết hồn người đối diện. Sau câu vừa rồi của viên thượng thư, sắc mặt hắn trở nên khó coi vô cùng.
- Ông thực muốn chết?
- Nếu Người đã quyết, tiểu thần này chẳng thể làm gì hơn!- Mạt
thượng thư hạ giọng, vẫn quyết khom lưng, cúi đầu.
- Được! Nếu muốn ta sẽ cho ông toại nguyện!- Mặt ngọc ưu mĩ phút chốc xám xịt, lại có kẻ dám bảo Yến Tử của hắn là yêu?!
Lời ngọc chuẩn bị buông xuống, thẻ ngà cũng sắp được rút ra, ai ngờ từ chánh môn lại xuất hiện thanh y nhỏ nhắn, bạch xà vấn vít đong đưa nơi cánh tay phải...
Điện Kim Quan nhất tề quay đầu nhìn lại, kẻ sửng sốt kinh hãi, kẻ mê đắm tới tròng mắt trợn tròn, kẻ hiếu kì nhóng cổ, kẻ nghi thị khinh khi (chính là viên thượng thư họ Mạt), tất cả gần như không cách nào rời khỏi ánh xanh ngọc trong thiên dương vàng vọt cuối ngày.
- Tiểu Thất chán. Dọa Lâm tỷ chạy mất rồi, không có gì vui nữa cả.
Âm thanh trong vắt như thanh la dìu dịu cất lên, không có âm điệu biểu lộ chút xúc cảm gì nhưng thực rất mê hoặc, gần như tất thảy quần thần đều đờ đẫn lắng nghe cho tới tận khi giật mình nhận ra chẳng còn gì để nghe nữa cả thì lại đồng loạt cúi người chào. Ưu vương cong môi kiều mị, đôi mày lưỡi mác có phần giãn ra
- Về đi, đây không phải chỗ để nàng có thể tới.
Mạt thượng thư ngước mắt lên đầy hi vọng. Thì ra Ưu vương vẫn còn công tư phân minh, không vì ham mê nữ sắc mà quên địa vị cao quý...
- Cung chủ, Người nghe rồi đó ạ, mau tại giá kẻo làm tổn hại thân thể!
- Mạt thượng thư, giọng điệu này đâu giống nói với bậc trên?- Giọng trầm hơi có chút lãnh đạm.
- Thần tội đáng muôn chết!
- Hôm nay không còn gì để nói, bãi triều!
Phía ngoài đại điện, đứng tựa cột trạm rồng sao cho không một ai trông thấy là một nữ nhân mặc lam phục thanh nhã, đôi mày liễu mảnh mai hơi khẽ nhíu lại.
Có phải đã quá sủng ái nàng ta rồi không? Vương pháp rốt cuộc được chàng đem ra để bảo vệ nàng ta ư? Vậy ta thì làm thế nào? Còn Yết Tử biết làm thế nào? Tới Lâm Y Lâm là vương hậu do Tiên vương đích thân tuyển chọn cũng bị vứt vào một xó, vậy ta vốn đã không còn được ân sủng từ trước, bây giờ chẳng lẽ đành thua nha đầu còn chưa cập kê đó, chịu dưỡng thân ở lãnh cung sao?

đoản ko đề

Lời dẫn
Lâm Di bỏ ô xuống, thả xuôi theo thân mình. Những giọt nước đua nhau rơi xuống khuôn mặt ngà ngọc, chảy qua gò má cao mịn, từng giọt lại từng giọt men xuống chiếc cổ trắng nõn nà, thẳng tắp.
Không hiểu sao nước mưa nghe mằn mặn... Cô quyết định cứ để mặc thế, để mặc cho cả trời đất ôm trọn mình vào vòng tay mướt mát nước mưa, để mặc nước mưa dẫu lạnh thấu tâm can rửa sạch đi những rắp tâm kì lạ xảy ra trong đầu.
Mưa mỗi lúc một lớn, át đi tiếng thổn thức xuyên qua lồng ngực phập phồng của cô, xoa dịu đi cả một vạc những bong bóng cảm xúc đang trồi ngụp trong thứ chất lỏng sôi vẫn lục bục qua mỗi câu nói nơi anh...
Anh yêu cô dưới một cơn mưa ảm đạm, anh xa cô cũng một ngày mưa thảm não, thê lương; cô không có quyền trách cứ, hay không có quyền quyết định số phận tình yêu của cả hai người, chính cô đã tự tước đi cái quyền được yêu ở mình. Từng ấy năm yêu anh trong vô ích, từng ấy năm cô cứ vùi dập thanh xuân không kết quả... thật không dám nói thêm lấy một lời...
Vị cafe pha sữa đặc thơm lừng vẫn thoang thoảng trong miệng bỗng trở nên đắng nghét. Cô nhắm bước vào một quán cafe gần đó, lòng lắng xuống không một hoạch định.

Đường Ngôn ta là hảo công


- Tước, về ngay.
Ai đó mới nhận được điện thoại của mẹ đã giật mình tới mức suýt đánh rơi tập tài liệu xuống nền đá lát đen bóng. Thư kí Trần ngước mắt lên nhìn giám đốc,ánh mắt là lạ.
- Sao ạ?- Cảnh Trước hoang mang hỏi lại, thực sự giọng mẹ Cảnh có chút cứng nhắc nghe cực kì rùng rợn.
- Kiếm được mối rồi! Về lấy vợ chứ sao nữa!
- Lấy...lấy vợ?!-Hắn trợn tròn mắt kinh hãi, còn tên thư kí đốn mạt cứ đứng đó quang minh chính đại nghe lén, thậm chí còn ko tự chủ mà cười sằng sặc.
Cảnh Tước quay ngoắt lại, đứng đối diện với cửa kính trong suốt nhìn ra ngoài St.Barker, lúc này đang nhuộm một màu đỏ ối trong như thạch lựu.
Giọng điệu này chính là cách mẹ Cảnh bày tỏ sự hài lòng, mà "con dâu" khiến mẹ hài lòng chắc chắn sẽ khiến Cảnh Tước hắn kinh hãi tới khỏi nói luôn.
- Lần này con không về thì đừng làm giám đốc nữa!-Mẹ Cảnh "phán" một câu, hắn lập tức cứng họng.
- Chỉ là lấy vợ thôi mà!!!- Đành rằng là một đại boss, nhưng trước Đại đại boss như mẹ Cảnh thì chỉ còn nước xuống giọng năn nỉ ỉ ôi- Con sẽ ngoan, sẽ ngoan được không mẹ? lần này để con chọn vợ, nhé?
- Không được. Đây là mối tốt, con dâu mẹ kiếm tiền được, làm việc nhà được, quan trọng nữa là độc tôn nhà họ Đường!
 Nhà họ Đường, nhà họ Đường, giàu có chút thì sao chứ!! Chẳng qua chỉ hơn nhà họ Cảnh có 2% cổ phần, kiếm đi kiếm lại cũng đc vậy!!!!
- Bạn gái con cũng kiếm tiền được mà, làm việc nhà cũng ổn, lại còn rất xinh đẹp nữa, để con lấy cô ấy, nhé?- Cảnh Tước cố dằn lòng, thà đưa cô nàng  ra chịu trận còn hơn lấy vợ theo mối của lão, à nhầm, "thiếu" phu nhân.
- Không, con nhất định phải về cho mẹ!
- Bất công!! - Cảnh Tước nhăn mặt- Sao cứ phải lấy con nhà lão béo ấy?!
- Béo hả?! Con nói ông ta thế mẹ biết làm thế nào?!- Mẹ Cảnh hạ giọng lo lắng.
-Mẹ!!!Thế này là lấy con gái ông ta cho con hay tính tái giá??! Mà Dương Yêu Yêu thua cô nàng kia ở điểm nào?! Lão Đường béo như thế, con gái lão không xấu xí cũng rất lạ đó!!- Cảnh Tước nóng mặt, nhất thời không điều chỉnh được giọng điệu.
- Ai nói lão ta có con gái?- Mẹ Cảnh không thèm đổi giọng- Dương Yêu Yêu thua Đường Ngôn ở chỗ cô ta không phải đàn ông!- Mẹ Cảnh nói giọng chắc nịch- 6 múi đó! Con phải lấy cậu ta cho mẹ!
Cảnh Tước trợn mắt, chưa kịp nói thêm câu gì điện thoại đã vọng đến những tràng tút dài dằng dặc.

Nhíu mày!
Chiếc li nhựa trong tay phút chốc móp méo, thứ chất lỏng đen đặc tràn ra bàn tay cứng như sắt, chảy xuống nền nhà.
- Lấy chồng?
Cái đầu lốc xoáy của Đường Diệu gật nhẹ, sau đó ngẩng lên nhìn anh trai thông cảm rồi không hiểu sao lại gật lần nữa.
- Diệu.
Chỉ một âm tiết phát ra, Đường Diệu lập tức lùi lại một bước, bảo toàn mạng sống của chính mình.
- Em không có liên quan gì hết!
Trong góc phòng tối, một ánh mắt đầy sát khí lóe sáng, hình như đôi môi bạc đang cố gắng cong lên...
- Vậy tại sao ba lại có ý định tuyển phu cho anh?
Đường Diệu lắc đầu nguầy nguậy, từng bước lùi sát vào bức tường đối diện, mắt liếc chừng thân ảnh cao lớn bị bóng tối bao trùm.
Đường Ngôn thả chân trên ghế xuống, chậm rãi đứng dậy
- Nói!
- Dạ anh hai!- Đường Diệu run bắn, suýt chút nữa vấp tấm thảm nhung dày trước cửa- Nói... gì ạ?
- Cái tên chết dẫm dám tự ứng cử đó tên là gì?! Rốt cuộc là người như thế nào mà ba lại hứng thú đến như vậy?!
Tên nhóc nhỏ thó đứng như dán vào tường bĩu môi, rõ ràng cũng quan tâm còn gì!
- Hắn tên Tước, người nhà họ Cảnh! Nghe nói chưa gặp chưa có thiện cảm, gặp xong mới thấy rõ ràng giống như chất kích thích, không nghiện không được!
- Có tên như vậy sao?- Nhíu mày tập hai.
Đường Diệu bĩu môi lần nữa, còn nói anh thẳng, xem ra cũng rất hứng thú! Cái gì mà không quan tâm tới vấn đề LGBT chứ! Không uổng công ba má nhọc lòng bẻ cong ảnh!
- Nghe nói còn đẹp hơn con gái ba bốn phần!
Nói xong liền xem xét đáy mắt Đường Ngôn, song hoàn toàn không nhìn thấy gì ngoài một màu đen đặc!
Ngôn ném lại cho Diệu một ánh mắt rất hàm ý, sau đó thủ hai tay trong túi quần, bước nhanh ra ngoài.
- Còn nói anh thẳng?!!- Đường Diệu uất ức mắng theo.
- Nói cho mi biết, ta tuyệt đối không cong!
Xì một tiếng thật dài, Đường Diệu hỉnh mũi, nhắm khung cửa đá cho một cái thật mạnh rồi lăn ra ôm ngón chân cái và chửi rủa không thương tiếc tên nào vô công rỗi nghề đặt cửa ở chỗ này(?!)
-Nói cho anh biết! Anh không cần tôi sẽ hốt thằng chồng này của anh!!
Mặt mũi đỏ bừng bừng không rõ nguyên do, cậu nhét tấm ảnh hồ sơ vào trong túi, hậm hực lên phòng.
Qủa thực trái tim 15 đã rung rinh vì nhan sắc tên Cảnh Tước này rồi!

Lăng kính vỡ


Đêm nay, đêm Trung thu giữa lòng đường Hội An hoa lệ...
Hắn đón cậu bằng một nụ cười, không phải nụ cười kiêu ngạo như trước đây, cũng chẳng phải một nụ cười khinh bỉ, chỉ là một nụ cười dầy đặc nỗi buồn, dày đặc sự bi thương.
Cậu không nói gì, không cả ngẩng lên nhìn hắn, chỉ thản nhiên lướt qua, tựa như lướt qua một ai đó không phải là người cậu từng bám dính lấy...
Hắn tuy chỉ mím môi thành một đường thẳng nhưng trong lòng thì gần như hoảng loạn, cậu bước qua mới giật mình giơ tay nắm chặt lấy tay cậu, nắm tới nỗi cổ tay cậu đỏ bầm lên trong ánh đèn lồng vàng vọt.
Cậu cũng đưa tay ra, nhưng đưa tay để gỡ tay mình ra khỏi tay hắn, vội vã, không một chút xúc cảm.
Cậu đã từng nói: tay người ta ấm, bởi con tim người ta tràn ngập yêu thương, bây giờ hắn chỉ cảm nhận được nơi tay cậu một sự lạnh lẽo xa lạ, lạnh tới ghê người.
Hắn cúi đầu, bàn tay buông thõng.
Lăng kính vỡ, liệu có ai cần một lăng lính đã vỡ?
Họ chỉ nhặt nó lên, quẳng nó vào thùng rác, tránh làm đau những người vô tình chạm vào.
Từng ấy tháng năm, rốt cuộc chỉ còn là một lăng kính đã vỡ, chẳng thể hàn gắn được.
Trước đây biết cậu bị đồng tính hắn đã nói như thế nào, hắn không phải đã quên.
Cậu trước đây bị hắn xa lánh thế nào nhưng vẫn giúp đỡ âm thầm, hắn không phải không biết.
Nhưng bây giờ hắn ở đây chờ cậu đã cả ngày, liệu cậu có biết không, có thể một lần nữa hướng ánh mắt về phía hắn hay không?

Chờ em ở Canada




Đoản này ta viết năm đầu tiên làm hủ, không biết có hợp khẩu vị mọi người ko ha!
--------------------
#Chờ_em_ở_Canada
Năm cậu ba tuổi, hắn bốn tuổi, cậu lẽo đẽo theo hắn như một chú mèo con. Hắn ăn gì cũng chia cho cậu, làm gì cũng rủ cậu cùng làm.
Năm cậu lên năm, hắn sáu tuổi, hắn đánh chết con chó quý của cha hắn, bởi con chó dọa cậu phát khóc, bị lão ba phạt úp mặt vào tường vẫn mím môi mặc kệ chứng sợ không gian hẹp.
Năm cậu lên mười, hắn mười một tuổi, được gia đình cho đi du học tận Canada xa xôi, hắn nhất quyết không chịu, còn cố tình không làm bài khảo sát để ở lại học cùng lớp với cậu. Hắn bị lão ba đánh cho một trận, cuối cùng cắt luôn suất học bổng mà hắn vất vả kiếm được.
Năm cậu mười ba, có tin dồn một đại thần như hắn bị đồng tính, cậu không nói gì, nhưng hắn thì đang ngày một xa lánh cậu, lạnh nhạt với cậu, tới một ánh mắt cũng lười đưa qua.
Năm cậu mười ba, cũng là năm cậu quen cô lớp phó, hắn không chơi với cậu nữa, gắng hết sức học vượt cấp để lấy lại suất học bổng sang Canada du học. Cậu đứng trong mưa chờ hắn đi học, hôm ấy hắn nghỉ.
Năm cậu 16, bắt gặp trên Twitter của hắn tấm hình với cô lớp phó năm nào, rất thân mật.
Năm cậu 17, rồi cậu 18, hắn thay người bên cạnh như thay áo, cô thì vô cùng nhỏ nhắn, cô có má lúm đồng tiền, cô lại có răng khểnh duyên dáng. Cậu trông có quen không ư? có chứ! Vì cậu chỉ cao mét 68, má lúm xinh xinh, răng khểnh lấp ló, tại sao lại không quen? Nhưng là trùng hợp. Vì những cô nàng sau đó mỗi người lại một xinh đẹp hơn, và càng xa rời chuẩn mực của cậu.
Cậu 19, đài truyền hình ngắm trúng cậu. Cậu một bước trở thành ca sĩ với giọng ca vàng, tiền đồ không ngừng xán lạn. Nhưng hắn mất tích, tên hắn với cậu trở nên mơ hồ, hệt như một vệt kí ức mờ nhạt.
Cậu 20, lần đầu tiên biết được nhà tài trợ trẻ đã bỏ ra không ít tiền để cậu có được những show diễn đầu tiên. Cái tên Thanh Tú trở lại đời cậu, ám ảnh cậu. Sao cậu lại không nhận ra chứ? Hắn là người đã nghe cậu hát những lần đầu tiên, đã chỉnh cho cậu những nốt nhạc đầu tiên, ngoài hắn ra đâu ai từng nghe cậu hát? Sao cậu có thể không nhận ra giọng nói vững vàng kiên định dặn dò cậu mỗi ngày qua loa phát thanh, dù trầm ổn hơn, lạnh nhạt và xa cách hơn, nhưng vẫn là ngữ điệu ấy?
Cậu 20, đòi trợ lí cho gặp hắn, hắn lúc này đã ở Nhật Bản quay bộ phim đầu tay của mình, cậu không gặp được.
Cậu 22, hắn 23, hắn dính scandan ẩu đả, con đường trở thành diễn viên bị ngắt giữa chừng. Người bị hắn đánh ngẫu nhiên lại là tên trợ lí trước đây đã phản bội cậu, ngẫu nhiên lại vào ngày cậu uống say, chẳng nhớ đã ôm phải người nào mà kể lể, bù lu bù loa về chuyện của mình.
Năm cậu 23, hắn bắt đầu trở thành một đạo diễn. Bộ phim làm nên danh tiếng của hắn mang tên: "Close to me, don't give up", là một bộ đam mĩ ngọt như mật. Báo chí lên tiếng: tại sao hắn có gương mặt đẹp như thế, còn có kinh nghiệm diễn xuất thượng thừa, lại không vào vai nam chính. Hắn chỉ cười và im lặng.
Năm cậu 24, tên tuổi cậu bắt đầu lên như diều gặp gió, thành ra cũng rước về không ít anti-fan.
Sinh nhật tuổi 25 của cậu, cậu bị anti chặn đường, hắn lại ngẫu nhiên xuất hiện, bảo vệ được cậu nhưng lại mất đi khả năng cảm nhận âm thanh. Hắn vĩnh viễn không thể nghe được giọng hát ngọt ngào của cậu. Tỉnh dậy trong bệnh viện, hắn không nói không rằng, bỏ đi. Fan của hắn thắc mắc, một ảnh đế, bây giờ là một đạo diễn trẻ đại tài, cuối cùng lại vô ý để bị tai nạn tới hỏng thính giác, có người đau khổ thay cho hắn đến mức tự tử.
Chuyến bay tới Canada của hắn gặp trở ngại, cậu trong trường quay vẫn không hay biết gì.
25, 35, 45, Cậu điên cuồng tìm hắn, nhưng vẫn là ngẫu nhiên, lại luôn có kẻ cản đường cậu, xóa sạch mọi thứ hắn để lại.
Năm cậu 46 tuổi, mẹ hắn tìm gặp cậu.
Là họ cấm cản hắn, là họ ngăn không cho hắn tiếp tục tìm gặp cậu, ngăn không cho hắn tự hủy hoại tương lai của chính mình. Một bà lão gần 90 đã quỳ xuống chân cậu cầu xin, xin cậu hãy tha thứ cho họ.
Năm cậu 46 tuổi, cũng mua một tấm vé tới Canada.
Tìm hắn, tìm mảnh kí ức một đời, tìm nơi hắn đã trú chân một đời.
Năm cậu 46, ngồi trong con chim sắt khổng lồ đầy hỗn loạn, cậu thong thả nhấp một ngụm cà phê đắng chát, miệng mỉm cười, nụ cười như nắng mai dìu dịu.
Chờ em, nhé!

Thứ Bảy, 16 tháng 9, 2017

Mới chưa đến 9 giờ, cửa nhà đã mở toang kèm một tiếng rầm nhức óc, vị "hiền phu" từ đâu chạy về, mặt cắt không còn một giọt máu.
- Vợ!!! Anh bị sờ, bị sờ kìa!!!
-...
- Vợ!!! AAA!!! Anh bị người ta sàm sỡ!!!
-...
- Á!!!Vợ!!! Em không nhanh người ta cướp anh đi kìa!!!
-...
- Vợ!!! - Tên "hiền phu" la đủ liền xịu xuống, mắt rưng rưng, ngây thơ vô số tội - Em không thương anh nữa?
-...
- Không nói gì?! Vẫn không nói gì hả?! Không nói gì sao?!! Nói gì đi chứ!! Vợ!!! Đã vậy anh đi xuôi theo chiều gió!!! Ngày mai không thấy anh ở nhà thì đừng có ở đấy mà khóc!!!
Nói rồi òa lên như một đứa trẻ, lao ra cửa nhưng vô tình đâm đầu vào gốc cây trước sân, sau đó vừa khóc vừa tự mình đứng dậy, rảo bước ra đường. Cậu á khẩu, nhìn tên nào đó bằng ánh mắt bất lực. Hắn bị cái gì vậy?
*12 giây sau...*
- Vợ... Không đuổi theo anh à?
-...- Thực không biết nói gì a~
- Đã vậy anh không thèm đi nữa!! Em phải chăm sóc anh thì mặc kệ em!!! Hức!!
Cây bút trên tay cậu bất ngờ chệch một đường dài trên giấy...

Thứ Ba, 1 tháng 8, 2017

Văn án " Phượng y cổ nhân Đẳng Giản Tố

Trong hình ảnh có thể có: một hoặc nhiều người, cây, ngoài trời và thiên nhiên"Phượng y cổ nhân Đẳng Giản Tố'

----------------------

Năm đó, chàng vì nàng ta mà đánh ta lần đầu tiên, lại vì nàng ta mà đem ta tới Nguyệt Phòng giam lỏng.

Năm đó, nàng ta ốm, chàng tự mình xuống Ngự Thiện nấu canh hoa đào, trong khi ta cũng nhiễm thương hàn, lạnh tới tê tâm liệt phế vẫn chỉ có Phượng Hoàng ở cạnh.

Năm đó, ta bị nàng ta hại mất cả hai mắt, nếu không có Phượng Hoàng thì lẽ nào ta vẫn còn được thấy chàng? Thế mà nàng ta chỉ thẽ thọt một vài câu, chàng liền không thương tiếc phạt ta hai mươi lăm trượng vì phỉ báng cung nhân.

Vậy mà, trước đây có ai đó đã nói không muốn nhìn thấy ta bị bắt nạt, nhất định sẽ ngày ngày ở bên cạnh ta, bảo vệ ta.

Chỉ là, chàng không hề hay biết, không hề tin tưởng vào những gì ta nói.

Nàng ta năm lần bảy lượt tới chỗ Phượng Hoàng quyến rũ đệ ấy, đệ ấy không chịu thì vu cho đệ ấy lấy cắp Thiện Kiếm của Bình Điện, kế không thành thì lại vờ như bị làm nhục.

Phượng Hoàng vai vế thế nào, chàng không phải không biết, nhưng vẫn nhắm mắt làm ngơ. Trăm quan không ưa đệ ấy, chàng càng không phải không biết, mặc cho bọn cẩu quan hạ độc Phượng Hoàng ở Đại Yến. Trước mặt là nịnh thần đầy rẫy, bên cạnh có chàng và sứ Trang Hạ, sau lưng thì quan thanh liêm lép vế không có lấy một chút tiếng nói, rượu lại là cống phẩm Trang Hạ, không uống tất có chiến tranh.

Đệ ấy trở về cạnh ta, chết đến 9 phần, nếu không phải đệ ấy võ công tuyệt thế chắc chắn mất mạng.

Ta rơi lệ suốt một đêm, nàng ta lại dùng quỷ kế, đem Viên Yên hoa nghiền nhỏ làm phấn mắt sai cung nữ ép ta trang điểm để diện kiến chàng, đó là lí do ta suýt chút nữa bị mù.

Chàng chính là không thấy nàng ta vận công ép ta tới sát mép vực Hoàng Thiết, chính là không thấy nàng ta ném cây trâm chàng tặng ta xuống sông Triêu, làm ta và Phượng Hoàng cố sống cố chết tìm về, cuối cùng thì ta nhiễm thương hàn khổ sở vô cùng.

Chàng biết chăng, lúc đó nàng ta sai cung nữ đặt lò lửa dưới gầm giường, nhân lúc chàng không có ở đó thì xông lửa suốt nửa canh giờ để giả ốm, chàng đi nấu canh thì đích thân nàng ta sai người mang một vò tuyết tới phòng ta rồi từ từ rải lên người ta, Phượng Hoàng đi sắc thuốc, còn ta khi ấy làm gì có sức chống trả?

Ta hoàn toàn không có ý chê trách, nhưng muốn nhắc chàng rằng: chính tại chàng ta mới phải sống kiếp đáng Cổ nhân đáng nguyền rủa đó, muốn chết không được, muốn sống không xong, lại liên lụy tới biết bao người. Chàng không hiểu, hay cố tình không hiểu, ta đã không muốn nghe nữa rồi.

Chén rượu tuyệt tình này nhất định ta sẽ uống, chàng mau về đi.

Thứ Sáu, 28 tháng 7, 2017

Phượng y cổ nhân Đẳng Giản Tố - Chap 1

-         Vu, ở lại, Vu!

-         Ta còn chưa đồng ý cái tên đó.

-         Mặc kệ ngươi đồng ý hay không, mau dừng lại đi mà!

Tên áo trắng đó chậm rãi rời đi, thực là rất chậm rãi nhưng một lúc đã liền mất dạng. Tôi ngơ ngơ ngác ngác, vừa tức vừa lạ lẫm, lại có phần sợ sệt trước hoàn cảnh hiện tại...

Tên tôi Đẳng Giản Tố, mà thực ra muốn gọi như thế nào cũng chẳng thành vấn đề: Giản Giản, Tố Tố, có cái tên chỉ để phân biệt, tôi không chú trọng tiểu tiết, cũng như gọi tên áo trắng vậy, mới gặp tôi liền kiếm đại cái tên để gọi hắn, thích gọi như thế nào thì gọi vậy thôi! À mà lại lạc đề...

Như người ta (ý tôi là trong mấy bộ ngôn tình nhan nhản cả ngoài hiệu sách lẫn trên mạng) gặp cái trường hợp này sẽ lập tức há mỏ xinh, kêu lớn: “Lão thiên à! Xuyên không? Tôi thế mà lại xuyên không! Nội dung cẩu huyết trong tiểu thuyết ngôn tình thế này mà lại xảy ra trên người tôi? Có bao nhiêu người cơ mà, cớ sao lại rớt trúng tôi chứ!!” Sau đó là n chữ kể khổ miên man máu cún, bất quá khiến người đọc vừa nhấm vừa... ngoái ra sau gọi tên bà Huệ! Thôi đi nhá, đã nghiện còn ngại, không phải đều mơ về thời cổ để gặp mĩ nam sao?! Hay là tại tôi đọc ngôn lâu năm (giờ chuyển hẳn sang đam mĩ) nên mới thấy xuyên không là một vinh hạnh?
Nhưng tôi muốn xuyên không để thoát đời nhàm chán, hoàn toàn không có nghĩa là tôi sẽ tuyệt đối hài lòng với thời điểm này.
Lỡ đồ ăn không hợp khẩu vị thì sao? Lỡ không có ngôn tình đọc thì sao? Lỡ không có trai đẹp thì sao? Hay lỡ... (mạn phép tí)... thôi không nói nữa.
Túm cái váy lại, tôi xuyên thẳng vào một ả chưa từng biết cả mặt lẫn tên, và đó chính là điều rất-kinh-dị. Lỡ khuôn mặt tỉ lệ vàng bốn-con-chín của tôi bị thế bởi mặt một mụ béo mắt híp thì làm thế nào!!!
Dám thế lắm. Nếu xinh đẹp thì làm gì phải nhảy vực, và làm gì phải treo trên cành cây thế này! Nhảy vực, với dân ngôn như tôi, (có lẽ là hủ), có thể tưởng tượng ra cả tỉ lí do ướt át, nhưng nhất quyết phải rơi đẹp! Đằng này dáng ả chuẩn, cái này cảm nhận được, y phục đẹp, cái này thì nhìn được, vậy mà rơi cái bộp, cái này thì tôi đoán thế, bởi vì khi xuyên vào ả đã nằm “ngay ngắn” trên cành cây này rồi, (chả biết là cây gì) hai tay hai chân dang ra mất nết hết biết, đầu thì ngoẹo về một phía, chắc chắn là mặt phải “đẹp” cỡ mụ Cầm béo bán hủ tiếu gần cổng kí túc xá! Báo hại tôi lúc tỉnh lại tí thì rớt xuống mặt đất lởm chởm cây bụi xa gần mười mét chứ chẳng đùa! Mà tôi đùa đấy, tầm trên dưới bốn mét. Cũng may tôi là cao thủ karate, phản ứng chậm chút nữa chắc chắn tan xác, có điều vẫn bị treo trên đó, hoàn toàn không thể biết được “mặt mũi” làn da của “mình” (gớm mà người này ăn mặc kín thế không biết!)
Đoán qua đoán lại, vẫn là có lẽ ả ta chẳng hề “đẹp mắt” (?!), nếu không tên áo trắng, à nhầm, bạch y kia thế quái nào lại không cứu ả (hay là cứu tôi nhỉ) cơ chứ!
Xem nào, có cần sửa lại 1 chút kẻo loạn óc bạn đọc không nhỉ? Căn bản là tại tôi ngu văn lắm :”>
Giản Tố tôi là sinh viên đại học, vì lẽ vớ vẩn ngẩn ngơ nào đó mà xuyên vào một cái thân yếu liễu đào tơ đang (hay “đã” ấy nhỉ, mập mập mờ mờ sao ấy nhớ không nổi =.=’) bay vèo xuống một cái vực cũng không đủ cơ hội để xác định xem sâu cỡ nào, hạ cánh ngay nhánh cây gì đó cũng chẳng biết là loài nào mọc cheo veo một góc. Tôi nằm đó, à không, bám vào đó, chờ phép màu trước khi cái cơ thể này suy nhược dần dần.
Thế rồi áo trắng, lộn, bạch y xuất hiện, điềm nhiên chơi đàn ngay trước mặt tôi, hay ngay dưới... đã bảo tôi ngu văn lắm mà! Túm cái quần lại là ở dưới đáy vực tươi tốt toàn cây với cỏ, còn tôi ở trên, hình dung ra chưa? Mà viết dòng kia chẳng hiểu sao lại đỏ mặt...
-         Cứu!- Tôi la lên, mắt nhìn xuống đầy cầu khẩn (hay tôi tin là vậy).
Tên áo trắng chẳng thèm nhìn lên, vẫn mải miết dạo đàn. Cơ mà con trai sao trắng thế không biết, chẳng lẽ lại là tiểu mĩ thụ?! Mà dạo này tôi nhìn đứa nào chẳng ra thụ =.=’!!!
Chuẩn thụ rồi ei!
Mắt phượng dài luyến tình nhớ, tóc xõa đen tuyền luôn! Rồi thì ngọc thủ mềm mại vuốt ve mấy sợi dây đàn óng ánh dưới nắng, môi bạc mỏng hơi cong lên nhè nhẹ...
Mà, tôi cóc biết tả, nói mấy lần rồi, tôi ngu văn lắm! Túm lại là đẹp mê đảo chúng sinh!
Môi tôi nghe mằn mặn, lại có mùi gì đó như lần uống thuốc sắt...
Ủ uôi, chẳng lẽ thâm niên như tôi vẫn xịt máu?!
Tôi tưởng gọi chưa đủ to, một lần nữa lấy hơi hét ầm lên:
-         Cứu!!!
Hắn ngước mặt lên, chẳng biểu lộ cảm xúc gì cả...
Chói mắt!!!
Nên tôi đành nhắm mắt lại.
Không-có-chuyện-gì-xảy-ra...
-         Này!! Nghe gì không hả?!! Cứu!!!!
Bỏ bu... gặp một tên điếc?
Tôi thiếu chút chất xám nữa chắc chắn bỏ tay ra vuốt mặt...
- Tự lực cánh sinh.- Giọng hắn nghe như chuông bạc, hay cái gì đại loại thế, hòa vào với tiếng đàn ngọt như mật, thật sự rất mê hoặc.
Nhưng mặt tôi gần như đen lại. Tình cảnh thế này hắn vẫn muốn tôi tự lực??! Có vẻ hắn ta không điếc, nhưng kiểu này thà điếc còn đỡ mất lòng tin quần chúng hơn!!
Tiếng đàn vẫn da diết chảy mượt qua kẽ đá, len qua từng hốc cây ngọn cỏ. Hắn không thèm nhìn lên, tôi cũng chẳng cần hắn giúp nữa, đúng rồi, tự lực cánh sinh! Tới lúc đó tôi mới ngoái lại đằng sau và nhận ra ở dưới cành cây này chừng mét rưỡi có một cái hốc, không lớn lắm nhưng đủ để ba đứa như tôi- của trước kia- ngồi gọn.
Hít một hơi thật sâu lấy lệ...
Cố gắng  thả một tay, rồi từ từ đu mình trên tay còn lại...
Cứ thế, chậm rãi, tôi bám vào vài cái rễ khô trên trần hốc rồi chui gọn lỏn vào trong, cả thân mỏi nhừ.
Tiếng đàn nhanh chóng ru tôi ngủ say tít, chẳng cần biết chỗ ngủ nguy hiểm như thế nào.




Chủ Nhật, 2 tháng 7, 2017

Ê anti, lấy tôi đi

Chương 1. Phá đảo

“Di Di, dạo này Antifan của Ky hoạt động rầm rộ quá, tao thấy hơi lo lo...”

“Chị Di, có phát kiến nào không?”

Giang An Di nhếch mép, tay lạch cạch gõ bàn phím liên tục

“ Chấm! Ta phải cao tay hơn, chỉ tiêu là hai tỉ view, cứ tăng cho boss dần dần, rảnh lại vào nghe!”

“Chấm~! Quân sư vĩ đại!”

“Di Di! Tin mới!! Page Rum Rum của chúng ta mất rồi, chẳng lẽ lại triệu hồi thêm hacker giữ đảo?! Trang mình có tới tám trăm chàng, nhưng toàn bọn mới từ IT BANG ra, địch sao được với hacker lão luyện?”

Khục!

Nhịn không được, nhịn không được a!

An Di liếc sang bên cạnh, hai tên tóc vàng rơm chỗ đó cũng liếc lại, cười không thành tiếng.

-         Tỉ Tỉ, Page Bắc Kinh đang chống trả kìa!- Mặc Kình trợn mắt thích thú, màn hình xanh lè nhấp nháy chữ trắng trước mặt thi thoảng lại điểm vào đường chỉ đỏ.

-         Tỉ Tỉ, Page Rum Rum xong rồi tiếp tục đến page nào?- Mặc Viện nhe răng cười.

-         Chỉ dọa hai page lớn đó thôi, thông tin sẽ đổ cả vào các page nhỏ, sau đó đánh dồn lại sẽ gây hoang mang cục bộ!- Di vừa hạ lệnh vừa liến thoắng gửi tin trấn an đám Rum Rum đang hoang mang tới thất sắc.

Màn hình bên Di có thông báo mới từ Page An toàn.

“ Làm tốt lắm. Phía này đã có lịch chính thức, 8 giờ tối, quảng trường K39”

-         Ê hai nhóc, xong việc rồi, tối nay 8 giờ tại K39.

Hai tên họ Mặc không ngẩng mặt lên, đáp lại

-         Tỉ ra tay được rồi, chắc chẳng cần bọn này đâu nhỉ!

-         Di tỉ, vụ này xong xuôi cứ để xem thái độ cái tên Kyo thế nào, nếu đen mặt một lần là đệ thắng, đen lần 2 tức là tỉ thua, nhớ đãi lẩu cay Tứ Xuyên đó!

An Di tắt máy, đeo ba lô lên vai.

-         Mì Hà Quảng trong tủ lạnh, đói lấy ra ăn nhé! Còn lẩu cay cứ để đấy, xem lương lậu ra sao đã.

-         Lại lương!? Tỉ có phải anti không vậy?!- Mặc Viện chun mũi, xong lại cắm mặt vào máy tính.

-         Chậc, làm ăn như tỉ chỉ để lấy tiền, bảo sao tên Kyo đáng chết vẫn sống nhăn răng ra đấy, mãi chẳng dọn đường cho Thiên Thiên nhà ta tiến thêm một tí nữa!

An Di lườm đến cháy mắt

-         Không phải tôi đang làm đây à! Giết người là đi tù đó! Vì Thiên nhà ta tôi đã hại ratting mới của Kyo rớt thảm hại không phải sao?! Xong đêm nay là hắn mù luôn!

-         Muốn hắn mù sao không đánh sập toàn bộ fanpage chính đi! Mù tập thể!- Mặc Viện bĩu môi.

An Di lắc đầu

-         Chỉ dọa thôi. Lần này là vì bọn Rum lên mặt với Fanpage Thiên Thiên chúng ta, nếu còn có lần sau chắc chắn sẽ cho Idol bọn chúng ăn phân!

Hai tên sinh đôi lăn ra cười, tay vỗ chân đập, miệng hú hét như nguyên thủ quốc gia vừa phát ngôn chính sách có lợi.

-         Thôi đi nhé!

-         Bye tỉ.