Thứ Bảy, 16 tháng 2, 2019

Mưa, cho tớ gọi cậu như thế có được không?
Vì tớ lần đầu gặp cậu vào một ngày mưa tầm tã, một ngày mưa nặng trĩu những nỗi niềm không của riêng cô cậu học trò nào.
Cậu lơ đễnh nhìn thẳng. Mưa rơi, chảy trên mặt cậu những vệt nước ngoằn ngoèo. Không hiểu sao tớ thấy ánh nhìn đó lạ thật. Nó như trống rỗng, như...tớ không biết nữa, có vẻ như cả thế giới chỉ có mình cậu, không còn ai khác cả, đơn độc.
Tớ như nhìn thấy chính tớ khi xưa, để rồi đôi lông mày tớ nhíu chặt lại. Tớ cảm thấy ở cậu điều gì đó thật khác, nhưng đồng thời cũng là những điểm đặc biệt nhất ở cậu. Nó phân biệt cậu với những người xung quanh, nó giúp cậu trở thành một cơn mưa độc lập và tách biệt, lạnh lẽo và...buồn.
Cậu biết không, thế giới với tớ chỉ có một màu đen, trước cũng vậy, bây giờ cũng vậy.
Cậu hệt như một vệt sáng cuối trời dưới những cuộn mây giông, cuốn hút tớ, nhắc tớ nhớ tới những cảnh quang đãng, sáng sủa và sạch sẽ mà những cơn mưa để lại.
Cậu giúp thế giới của tớ, dẫu vẫn chỉ là một màu đen, nhưng đã không còn đen đặc, không còn mịt mù.
Tớ thích cậu là thật, thương cậu là thật. Tớ thấy chính tớ trong cậu, và do đó tớ thích cậu, cậu nghe có lí hay không?
Hàng ngày tớ vẫn chống cằm nhìn qua cửa sổ lớp học chỉ để thấy cậu đứng trên hành lang, cười đùa cũng có, khóe môi lặng, đăm chiêu cũng có...
Nay mưa tạnh, cậu có thấy tớ đứng ngoài hành lang nhìn sang hay không?
Có lẽ không.
Trời không mưa, nhưng lòng tớ thì mưa, mưa lớn như hôm đầu gặp cậu.
Cậu không đi học, tiu ngỉu.
DTD
12a1