Thứ Sáu, 1 tháng 12, 2017

Đoản 3

Đông Hà Nội. Tôi bị ôm đến nghẹt thở, hắn lại còn đặc biệt hỏi một câu: Lạnh không? Ừ thì lạnh! Nhưng tôi với hắn... Lại còn ôm ôm ấp ấp nữa, cằm hắn nhòn nhọn, tì vào đầu tôi... Ế ế cái tay cái tay!!! Mặt tôi đỏ bừng. Hà Nội này rộng lắm, có phải hết chỗ đứng rồi đâu?! Thế quái nào lại đứng giữa đường vậy?!!! -Diệu, cái tay anh... -Mông em cũng phải 95 ấy nhỉ? Cái..?! Hắn ăn phải cái gì không hợp vệ sinh à?! -Đông...Anh muốn ăn em! Tôi chắc chỉ thua mỗi quả cà chua ở màu đỏ "tươi tốt"... Hà Nội lung linh ánh điện, hắt lên bóng hắn một màu vàng ấm cúng. Ước gì tôi đá cho hắn một cái được nhỉ?!!! Cơ mà đông Hà Nội chẳng bao giờ ấm như thế này được, lại càng không tể kiếm đâu ra mùi cam ngọt dịu như vậy... Tôi bất giác vòng tay ôm chặt eo hăn. -Đông, tên nào chiều nay mắng anh là cầm thú? Tôi chột dạ, lúng búng như ngậm hột thị _A...Anh có thể bỏ qua được không hả...? -Không được! Tiếng hắn trầm ấm trên đầu, rồi dần dần ghé xuống sát tai tôi - Cho em biết, cầm thú bằng anh sao được! Muốn thửa tối cho thử. Tôi á khẩu, đừng gặm tai tôi nữa a~~~

Đoản 1

Đám hủ trong lớp đều nói hắn thích tôi, nhìn góc nào cũng thấy rõ. Tôi cũng thích hắn, có điều hắn bị gài thế nào cũng không chịu mở miệng thừa nhận. Có lần tôi nói với hăn tôi thích một tên tiểu tử lớp dưới, hắn hỏi lí lịch, sau đó đích thân dẫn tên đó lên tận lớp chúng tôi ép tôi tỏ tình. Có lần tôi nói bâng quơ là buồn chán vì không có đôi có cặp, hắn lôi ở đâu ra cả trăm tấm ảnh cả nam cả nữ ra làm mỗi cho tôi. Có lần xe tôi hỏng, phải đi nhờ xe anh hàng xóm đẹp trai, rồi vui miệng bảo đó là bạn trai mới, hắn bắt tôi kí cam kết bao giờ lấy chồng nhất định phải mời hắn tới làm phù rể, không thì phù dâu cũng được. Hôm nay là ngày cuối cùng của năm học, cũng là năm cuối cấp, tôi và hắn ngồi im phăng phắc nghe bài giảng cuối cùng ấy (không hiểu sao cuối cùng rồi mà vẫn chán không sao chịu được). Tôi viết cho hắn một mảnh giấy nhỏ, nolis rằng tôi thực sự rất thích hắn, mặc kệ hắn có mắng tôi là tên gay biến thái hay không tôi cũng chấp nhận.Hắn đọc xong thì cứng người lại mất một lúc. Sau đó thì cả lớp, tất nhiên là có cả phần của cô chủ nhiệm (cô tôi là một đại hủ), đều nhìn chúng tôi chằm chằm, rồi chẳng ai hẹn ai, tự dưng vỗ tay như sấm dậy. Biết gì không? Hắn đẩy tôi xuống ghế, hạ giọng nói hai câu, và chỉ hai câu đó cũng khiến tôi mặt đỏ tưng bừng: _ Tôi thừa nhận tôi thích cậu. Nếu như cậu muốn, sau này chúng ta chính thức cặp kè, không cần phải mất công gài bẫy tôi làm gì nữa cả.

Đoản 2

-Thành... -... -Đừng giận nữa mà... -... -Thành... -Thế biết tội chưa? -Dạ... -Nhưng giận rồi thì làm thế nào? -Phải làm thế nào?! -Lần sau phải rep, nhớ chưa?! -Dạ. -Thế có muốn tôi giận nữa không? -Không mà!! -Vậy lần sau cũng không được đi chơi khuya nữa, phải về ngủ sớm, rõ chưa?! -Biết rồi... - Thật không? -Thật mà! - Đừng tưởng tôi ở xa mà giấu được tôi, nghe chưa?! -Dạ... -Được rồi, xuống mở cổng đi, tôi về tới nhà rồi.