Thứ Ba, 2 tháng 4, 2019

Này, chào nhé!
Nếu cậu biết chính xác người được nhắn gửi tới là cậu, thì cậu sẽ dễ dàng đoán ra tôi là ai thôi! Còn nếu biết được mình là người nhận mà không biết ai gửi thì chết tiệt, tôi lại vô tình quan tâm đến một thằng đần như cậu, uổng!
Đã từng nghe qua Remember me chứ? Nếu chưa thì mở Zing Me, hay Nhacuatui, hoặc bất cứ page hay web chết tiệt nào mà cậu nghĩ ra được, tìm và nghe liền! Được rồi chứ? Thấm chứ?
Tôi, hay cậu, hay bất cứ ai, đều cũng sẽ có một ngày gặp phải tình cảnh như vậy thôi. Ý là đã tập đi, kiểu gì cũng phải vấp sấp mặt vài đôi lần. "Họ" chính là những cái bậc thềm, những mẩu vỏ chuối hay cái gì đó đại loại vậy, khiến ta ngã sấp mặt! Nhưng người ta có nói gì, cứ kệ họ. Cười cậu? Tôi cười vào mặt họ. Vì cậu thì liên quan quái gì đến họ, sao phải rảnh mỏ mà cười cậu? Cậu không ăn mất miếng nào của họ, họ cũng chẳng nuôi cậu được miếng snack nào, sao phải cười cậu? Cậu chẳng phải một thằng ngốc, không nhạy cảm quá đáng như tôi, nhưng cậu cũng chẳng phải thánh thần gì, chẳng lẽ lại không nóng mặt, thấy... tức ngực trước những lời chỉ trích. dày xéo và đá xoáy?
Tôi có nghĩ tới: cậu rất ghét những lời như thế này, ghét những câu quy chụp như dạy đời người khác của tôi, ghét cách nghĩ và cách tôi nói với cậu, có thể cậu nghĩ nó hạ xuống "chất lượng" của cậu. Nhưng tôi mặc cậu, kệ cậu thích nghe không, tôi vẫn nói: đừng để "họ" ảnh hưởng tới nụ cười của cậu.

Tôi