Thứ Năm, 21 tháng 9, 2017

#Đoản Thanh Xà, nàng không gả cho ta khì cắn ta đi !
p1

- Bệ hạ! La Yến Tử nàng ta thả rắn vào giường thiếp!- Nữ nhân yếu liễu đào tơ mắt ngấn nước tâu bẩm.
- Có thật không? -Môi bạc hơi mím, nhưng mắt phượng tím than lại ánh lên nét cười.
- Không. - Yến Tử ngừng đút mẩu thịt nhỏ cho bạch xà quấn quanh tay, thuận miệng trả lời.
- Vậy hai nàng mau đi nghỉ đi- Truyền chỉ.
- Bệ hạ! Thiếp nói là La Yến Tử thả rắn vào giường thiếp!- môi mọng phụng phịu.
- Nhưng La Yến Tử của ta nói không.- Ưu vương nghiêng nghiêng đầu, nhẹ nhàng đáp lễ
- Chỉ cần nàng ta nói không sao?!- Y Lâm bất bình nhìn thẳng
- Đương nhiên rồi! Yến Tử, mau theo ta tới Uất Viên.
La Yến Tử khẽ chớp mắt, chậm rãi cất lời
- Tiểu Thất vẫn đói, Tiểu Thất muốn ăn thêm.
- Tới Uất Viên, ta sẽ cùng nhau cho Tiểu Thất của chúng ta ăn.
- Của ta- Yến Tử sửa lưng, mắt lục mê hoặc hơi nheo lại
Ra khỏi Nhất Trì, Ưu vương vui miệng hỏi
- Nói lại ta nghe, nàng có làm không?
Yến Tử tay ngọc nâng niu bạch xà, môi đào buông tiếng châu
-Tiểu Thất muốn thử nằm trên giường Lâm tỷ.
Ưu vương bật cười, gật gật đầu
- Nói ta một tiếng, ta sẽ, tặng cho Tiểu Thất, đâu cần làm Vương hậu sợ hãi?
- Nhưng Tiểu Thất còn muốn nếm thử thịt Lâm Tỷ.
Ưu vương bất giác giật giật khóe môi, thật không biết nên nói gì cho phải.
-----------------------------------
p2
- Ưu Vương, thần có chết cũng không thay đổi ý kiến!
Khí lạnh tràn tới Kim Quan điện, lùa vào từng ngóc ngách nhỏ nhất của tâm can người mặc thần phục. Mặc cho trán đổ mồ hôi lạnh, lão quan tay cầm thẻ ngà vẫn không ngẩng mặt lên.
Trên long kỉ đường đường một trang nam tử ngũ quan như ngọc tạc, dưới ánh thiên dương càng ngời ngời duy mĩ, dáy tai trái đeo một viên lục bảo thạch trong veo, thực như muốn hút hết hồn người đối diện. Sau câu vừa rồi của viên thượng thư, sắc mặt hắn trở nên khó coi vô cùng.
- Ông thực muốn chết?
- Nếu Người đã quyết, tiểu thần này chẳng thể làm gì hơn!- Mạt
thượng thư hạ giọng, vẫn quyết khom lưng, cúi đầu.
- Được! Nếu muốn ta sẽ cho ông toại nguyện!- Mặt ngọc ưu mĩ phút chốc xám xịt, lại có kẻ dám bảo Yến Tử của hắn là yêu?!
Lời ngọc chuẩn bị buông xuống, thẻ ngà cũng sắp được rút ra, ai ngờ từ chánh môn lại xuất hiện thanh y nhỏ nhắn, bạch xà vấn vít đong đưa nơi cánh tay phải...
Điện Kim Quan nhất tề quay đầu nhìn lại, kẻ sửng sốt kinh hãi, kẻ mê đắm tới tròng mắt trợn tròn, kẻ hiếu kì nhóng cổ, kẻ nghi thị khinh khi (chính là viên thượng thư họ Mạt), tất cả gần như không cách nào rời khỏi ánh xanh ngọc trong thiên dương vàng vọt cuối ngày.
- Tiểu Thất chán. Dọa Lâm tỷ chạy mất rồi, không có gì vui nữa cả.
Âm thanh trong vắt như thanh la dìu dịu cất lên, không có âm điệu biểu lộ chút xúc cảm gì nhưng thực rất mê hoặc, gần như tất thảy quần thần đều đờ đẫn lắng nghe cho tới tận khi giật mình nhận ra chẳng còn gì để nghe nữa cả thì lại đồng loạt cúi người chào. Ưu vương cong môi kiều mị, đôi mày lưỡi mác có phần giãn ra
- Về đi, đây không phải chỗ để nàng có thể tới.
Mạt thượng thư ngước mắt lên đầy hi vọng. Thì ra Ưu vương vẫn còn công tư phân minh, không vì ham mê nữ sắc mà quên địa vị cao quý...
- Cung chủ, Người nghe rồi đó ạ, mau tại giá kẻo làm tổn hại thân thể!
- Mạt thượng thư, giọng điệu này đâu giống nói với bậc trên?- Giọng trầm hơi có chút lãnh đạm.
- Thần tội đáng muôn chết!
- Hôm nay không còn gì để nói, bãi triều!
Phía ngoài đại điện, đứng tựa cột trạm rồng sao cho không một ai trông thấy là một nữ nhân mặc lam phục thanh nhã, đôi mày liễu mảnh mai hơi khẽ nhíu lại.
Có phải đã quá sủng ái nàng ta rồi không? Vương pháp rốt cuộc được chàng đem ra để bảo vệ nàng ta ư? Vậy ta thì làm thế nào? Còn Yết Tử biết làm thế nào? Tới Lâm Y Lâm là vương hậu do Tiên vương đích thân tuyển chọn cũng bị vứt vào một xó, vậy ta vốn đã không còn được ân sủng từ trước, bây giờ chẳng lẽ đành thua nha đầu còn chưa cập kê đó, chịu dưỡng thân ở lãnh cung sao?

đoản ko đề

Lời dẫn
Lâm Di bỏ ô xuống, thả xuôi theo thân mình. Những giọt nước đua nhau rơi xuống khuôn mặt ngà ngọc, chảy qua gò má cao mịn, từng giọt lại từng giọt men xuống chiếc cổ trắng nõn nà, thẳng tắp.
Không hiểu sao nước mưa nghe mằn mặn... Cô quyết định cứ để mặc thế, để mặc cho cả trời đất ôm trọn mình vào vòng tay mướt mát nước mưa, để mặc nước mưa dẫu lạnh thấu tâm can rửa sạch đi những rắp tâm kì lạ xảy ra trong đầu.
Mưa mỗi lúc một lớn, át đi tiếng thổn thức xuyên qua lồng ngực phập phồng của cô, xoa dịu đi cả một vạc những bong bóng cảm xúc đang trồi ngụp trong thứ chất lỏng sôi vẫn lục bục qua mỗi câu nói nơi anh...
Anh yêu cô dưới một cơn mưa ảm đạm, anh xa cô cũng một ngày mưa thảm não, thê lương; cô không có quyền trách cứ, hay không có quyền quyết định số phận tình yêu của cả hai người, chính cô đã tự tước đi cái quyền được yêu ở mình. Từng ấy năm yêu anh trong vô ích, từng ấy năm cô cứ vùi dập thanh xuân không kết quả... thật không dám nói thêm lấy một lời...
Vị cafe pha sữa đặc thơm lừng vẫn thoang thoảng trong miệng bỗng trở nên đắng nghét. Cô nhắm bước vào một quán cafe gần đó, lòng lắng xuống không một hoạch định.

Đường Ngôn ta là hảo công


- Tước, về ngay.
Ai đó mới nhận được điện thoại của mẹ đã giật mình tới mức suýt đánh rơi tập tài liệu xuống nền đá lát đen bóng. Thư kí Trần ngước mắt lên nhìn giám đốc,ánh mắt là lạ.
- Sao ạ?- Cảnh Trước hoang mang hỏi lại, thực sự giọng mẹ Cảnh có chút cứng nhắc nghe cực kì rùng rợn.
- Kiếm được mối rồi! Về lấy vợ chứ sao nữa!
- Lấy...lấy vợ?!-Hắn trợn tròn mắt kinh hãi, còn tên thư kí đốn mạt cứ đứng đó quang minh chính đại nghe lén, thậm chí còn ko tự chủ mà cười sằng sặc.
Cảnh Tước quay ngoắt lại, đứng đối diện với cửa kính trong suốt nhìn ra ngoài St.Barker, lúc này đang nhuộm một màu đỏ ối trong như thạch lựu.
Giọng điệu này chính là cách mẹ Cảnh bày tỏ sự hài lòng, mà "con dâu" khiến mẹ hài lòng chắc chắn sẽ khiến Cảnh Tước hắn kinh hãi tới khỏi nói luôn.
- Lần này con không về thì đừng làm giám đốc nữa!-Mẹ Cảnh "phán" một câu, hắn lập tức cứng họng.
- Chỉ là lấy vợ thôi mà!!!- Đành rằng là một đại boss, nhưng trước Đại đại boss như mẹ Cảnh thì chỉ còn nước xuống giọng năn nỉ ỉ ôi- Con sẽ ngoan, sẽ ngoan được không mẹ? lần này để con chọn vợ, nhé?
- Không được. Đây là mối tốt, con dâu mẹ kiếm tiền được, làm việc nhà được, quan trọng nữa là độc tôn nhà họ Đường!
 Nhà họ Đường, nhà họ Đường, giàu có chút thì sao chứ!! Chẳng qua chỉ hơn nhà họ Cảnh có 2% cổ phần, kiếm đi kiếm lại cũng đc vậy!!!!
- Bạn gái con cũng kiếm tiền được mà, làm việc nhà cũng ổn, lại còn rất xinh đẹp nữa, để con lấy cô ấy, nhé?- Cảnh Tước cố dằn lòng, thà đưa cô nàng  ra chịu trận còn hơn lấy vợ theo mối của lão, à nhầm, "thiếu" phu nhân.
- Không, con nhất định phải về cho mẹ!
- Bất công!! - Cảnh Tước nhăn mặt- Sao cứ phải lấy con nhà lão béo ấy?!
- Béo hả?! Con nói ông ta thế mẹ biết làm thế nào?!- Mẹ Cảnh hạ giọng lo lắng.
-Mẹ!!!Thế này là lấy con gái ông ta cho con hay tính tái giá??! Mà Dương Yêu Yêu thua cô nàng kia ở điểm nào?! Lão Đường béo như thế, con gái lão không xấu xí cũng rất lạ đó!!- Cảnh Tước nóng mặt, nhất thời không điều chỉnh được giọng điệu.
- Ai nói lão ta có con gái?- Mẹ Cảnh không thèm đổi giọng- Dương Yêu Yêu thua Đường Ngôn ở chỗ cô ta không phải đàn ông!- Mẹ Cảnh nói giọng chắc nịch- 6 múi đó! Con phải lấy cậu ta cho mẹ!
Cảnh Tước trợn mắt, chưa kịp nói thêm câu gì điện thoại đã vọng đến những tràng tút dài dằng dặc.

Nhíu mày!
Chiếc li nhựa trong tay phút chốc móp méo, thứ chất lỏng đen đặc tràn ra bàn tay cứng như sắt, chảy xuống nền nhà.
- Lấy chồng?
Cái đầu lốc xoáy của Đường Diệu gật nhẹ, sau đó ngẩng lên nhìn anh trai thông cảm rồi không hiểu sao lại gật lần nữa.
- Diệu.
Chỉ một âm tiết phát ra, Đường Diệu lập tức lùi lại một bước, bảo toàn mạng sống của chính mình.
- Em không có liên quan gì hết!
Trong góc phòng tối, một ánh mắt đầy sát khí lóe sáng, hình như đôi môi bạc đang cố gắng cong lên...
- Vậy tại sao ba lại có ý định tuyển phu cho anh?
Đường Diệu lắc đầu nguầy nguậy, từng bước lùi sát vào bức tường đối diện, mắt liếc chừng thân ảnh cao lớn bị bóng tối bao trùm.
Đường Ngôn thả chân trên ghế xuống, chậm rãi đứng dậy
- Nói!
- Dạ anh hai!- Đường Diệu run bắn, suýt chút nữa vấp tấm thảm nhung dày trước cửa- Nói... gì ạ?
- Cái tên chết dẫm dám tự ứng cử đó tên là gì?! Rốt cuộc là người như thế nào mà ba lại hứng thú đến như vậy?!
Tên nhóc nhỏ thó đứng như dán vào tường bĩu môi, rõ ràng cũng quan tâm còn gì!
- Hắn tên Tước, người nhà họ Cảnh! Nghe nói chưa gặp chưa có thiện cảm, gặp xong mới thấy rõ ràng giống như chất kích thích, không nghiện không được!
- Có tên như vậy sao?- Nhíu mày tập hai.
Đường Diệu bĩu môi lần nữa, còn nói anh thẳng, xem ra cũng rất hứng thú! Cái gì mà không quan tâm tới vấn đề LGBT chứ! Không uổng công ba má nhọc lòng bẻ cong ảnh!
- Nghe nói còn đẹp hơn con gái ba bốn phần!
Nói xong liền xem xét đáy mắt Đường Ngôn, song hoàn toàn không nhìn thấy gì ngoài một màu đen đặc!
Ngôn ném lại cho Diệu một ánh mắt rất hàm ý, sau đó thủ hai tay trong túi quần, bước nhanh ra ngoài.
- Còn nói anh thẳng?!!- Đường Diệu uất ức mắng theo.
- Nói cho mi biết, ta tuyệt đối không cong!
Xì một tiếng thật dài, Đường Diệu hỉnh mũi, nhắm khung cửa đá cho một cái thật mạnh rồi lăn ra ôm ngón chân cái và chửi rủa không thương tiếc tên nào vô công rỗi nghề đặt cửa ở chỗ này(?!)
-Nói cho anh biết! Anh không cần tôi sẽ hốt thằng chồng này của anh!!
Mặt mũi đỏ bừng bừng không rõ nguyên do, cậu nhét tấm ảnh hồ sơ vào trong túi, hậm hực lên phòng.
Qủa thực trái tim 15 đã rung rinh vì nhan sắc tên Cảnh Tước này rồi!

Lăng kính vỡ


Đêm nay, đêm Trung thu giữa lòng đường Hội An hoa lệ...
Hắn đón cậu bằng một nụ cười, không phải nụ cười kiêu ngạo như trước đây, cũng chẳng phải một nụ cười khinh bỉ, chỉ là một nụ cười dầy đặc nỗi buồn, dày đặc sự bi thương.
Cậu không nói gì, không cả ngẩng lên nhìn hắn, chỉ thản nhiên lướt qua, tựa như lướt qua một ai đó không phải là người cậu từng bám dính lấy...
Hắn tuy chỉ mím môi thành một đường thẳng nhưng trong lòng thì gần như hoảng loạn, cậu bước qua mới giật mình giơ tay nắm chặt lấy tay cậu, nắm tới nỗi cổ tay cậu đỏ bầm lên trong ánh đèn lồng vàng vọt.
Cậu cũng đưa tay ra, nhưng đưa tay để gỡ tay mình ra khỏi tay hắn, vội vã, không một chút xúc cảm.
Cậu đã từng nói: tay người ta ấm, bởi con tim người ta tràn ngập yêu thương, bây giờ hắn chỉ cảm nhận được nơi tay cậu một sự lạnh lẽo xa lạ, lạnh tới ghê người.
Hắn cúi đầu, bàn tay buông thõng.
Lăng kính vỡ, liệu có ai cần một lăng lính đã vỡ?
Họ chỉ nhặt nó lên, quẳng nó vào thùng rác, tránh làm đau những người vô tình chạm vào.
Từng ấy tháng năm, rốt cuộc chỉ còn là một lăng kính đã vỡ, chẳng thể hàn gắn được.
Trước đây biết cậu bị đồng tính hắn đã nói như thế nào, hắn không phải đã quên.
Cậu trước đây bị hắn xa lánh thế nào nhưng vẫn giúp đỡ âm thầm, hắn không phải không biết.
Nhưng bây giờ hắn ở đây chờ cậu đã cả ngày, liệu cậu có biết không, có thể một lần nữa hướng ánh mắt về phía hắn hay không?

Chờ em ở Canada




Đoản này ta viết năm đầu tiên làm hủ, không biết có hợp khẩu vị mọi người ko ha!
--------------------
#Chờ_em_ở_Canada
Năm cậu ba tuổi, hắn bốn tuổi, cậu lẽo đẽo theo hắn như một chú mèo con. Hắn ăn gì cũng chia cho cậu, làm gì cũng rủ cậu cùng làm.
Năm cậu lên năm, hắn sáu tuổi, hắn đánh chết con chó quý của cha hắn, bởi con chó dọa cậu phát khóc, bị lão ba phạt úp mặt vào tường vẫn mím môi mặc kệ chứng sợ không gian hẹp.
Năm cậu lên mười, hắn mười một tuổi, được gia đình cho đi du học tận Canada xa xôi, hắn nhất quyết không chịu, còn cố tình không làm bài khảo sát để ở lại học cùng lớp với cậu. Hắn bị lão ba đánh cho một trận, cuối cùng cắt luôn suất học bổng mà hắn vất vả kiếm được.
Năm cậu mười ba, có tin dồn một đại thần như hắn bị đồng tính, cậu không nói gì, nhưng hắn thì đang ngày một xa lánh cậu, lạnh nhạt với cậu, tới một ánh mắt cũng lười đưa qua.
Năm cậu mười ba, cũng là năm cậu quen cô lớp phó, hắn không chơi với cậu nữa, gắng hết sức học vượt cấp để lấy lại suất học bổng sang Canada du học. Cậu đứng trong mưa chờ hắn đi học, hôm ấy hắn nghỉ.
Năm cậu 16, bắt gặp trên Twitter của hắn tấm hình với cô lớp phó năm nào, rất thân mật.
Năm cậu 17, rồi cậu 18, hắn thay người bên cạnh như thay áo, cô thì vô cùng nhỏ nhắn, cô có má lúm đồng tiền, cô lại có răng khểnh duyên dáng. Cậu trông có quen không ư? có chứ! Vì cậu chỉ cao mét 68, má lúm xinh xinh, răng khểnh lấp ló, tại sao lại không quen? Nhưng là trùng hợp. Vì những cô nàng sau đó mỗi người lại một xinh đẹp hơn, và càng xa rời chuẩn mực của cậu.
Cậu 19, đài truyền hình ngắm trúng cậu. Cậu một bước trở thành ca sĩ với giọng ca vàng, tiền đồ không ngừng xán lạn. Nhưng hắn mất tích, tên hắn với cậu trở nên mơ hồ, hệt như một vệt kí ức mờ nhạt.
Cậu 20, lần đầu tiên biết được nhà tài trợ trẻ đã bỏ ra không ít tiền để cậu có được những show diễn đầu tiên. Cái tên Thanh Tú trở lại đời cậu, ám ảnh cậu. Sao cậu lại không nhận ra chứ? Hắn là người đã nghe cậu hát những lần đầu tiên, đã chỉnh cho cậu những nốt nhạc đầu tiên, ngoài hắn ra đâu ai từng nghe cậu hát? Sao cậu có thể không nhận ra giọng nói vững vàng kiên định dặn dò cậu mỗi ngày qua loa phát thanh, dù trầm ổn hơn, lạnh nhạt và xa cách hơn, nhưng vẫn là ngữ điệu ấy?
Cậu 20, đòi trợ lí cho gặp hắn, hắn lúc này đã ở Nhật Bản quay bộ phim đầu tay của mình, cậu không gặp được.
Cậu 22, hắn 23, hắn dính scandan ẩu đả, con đường trở thành diễn viên bị ngắt giữa chừng. Người bị hắn đánh ngẫu nhiên lại là tên trợ lí trước đây đã phản bội cậu, ngẫu nhiên lại vào ngày cậu uống say, chẳng nhớ đã ôm phải người nào mà kể lể, bù lu bù loa về chuyện của mình.
Năm cậu 23, hắn bắt đầu trở thành một đạo diễn. Bộ phim làm nên danh tiếng của hắn mang tên: "Close to me, don't give up", là một bộ đam mĩ ngọt như mật. Báo chí lên tiếng: tại sao hắn có gương mặt đẹp như thế, còn có kinh nghiệm diễn xuất thượng thừa, lại không vào vai nam chính. Hắn chỉ cười và im lặng.
Năm cậu 24, tên tuổi cậu bắt đầu lên như diều gặp gió, thành ra cũng rước về không ít anti-fan.
Sinh nhật tuổi 25 của cậu, cậu bị anti chặn đường, hắn lại ngẫu nhiên xuất hiện, bảo vệ được cậu nhưng lại mất đi khả năng cảm nhận âm thanh. Hắn vĩnh viễn không thể nghe được giọng hát ngọt ngào của cậu. Tỉnh dậy trong bệnh viện, hắn không nói không rằng, bỏ đi. Fan của hắn thắc mắc, một ảnh đế, bây giờ là một đạo diễn trẻ đại tài, cuối cùng lại vô ý để bị tai nạn tới hỏng thính giác, có người đau khổ thay cho hắn đến mức tự tử.
Chuyến bay tới Canada của hắn gặp trở ngại, cậu trong trường quay vẫn không hay biết gì.
25, 35, 45, Cậu điên cuồng tìm hắn, nhưng vẫn là ngẫu nhiên, lại luôn có kẻ cản đường cậu, xóa sạch mọi thứ hắn để lại.
Năm cậu 46 tuổi, mẹ hắn tìm gặp cậu.
Là họ cấm cản hắn, là họ ngăn không cho hắn tiếp tục tìm gặp cậu, ngăn không cho hắn tự hủy hoại tương lai của chính mình. Một bà lão gần 90 đã quỳ xuống chân cậu cầu xin, xin cậu hãy tha thứ cho họ.
Năm cậu 46 tuổi, cũng mua một tấm vé tới Canada.
Tìm hắn, tìm mảnh kí ức một đời, tìm nơi hắn đã trú chân một đời.
Năm cậu 46, ngồi trong con chim sắt khổng lồ đầy hỗn loạn, cậu thong thả nhấp một ngụm cà phê đắng chát, miệng mỉm cười, nụ cười như nắng mai dìu dịu.
Chờ em, nhé!

Thứ Bảy, 16 tháng 9, 2017

Mới chưa đến 9 giờ, cửa nhà đã mở toang kèm một tiếng rầm nhức óc, vị "hiền phu" từ đâu chạy về, mặt cắt không còn một giọt máu.
- Vợ!!! Anh bị sờ, bị sờ kìa!!!
-...
- Vợ!!! AAA!!! Anh bị người ta sàm sỡ!!!
-...
- Á!!!Vợ!!! Em không nhanh người ta cướp anh đi kìa!!!
-...
- Vợ!!! - Tên "hiền phu" la đủ liền xịu xuống, mắt rưng rưng, ngây thơ vô số tội - Em không thương anh nữa?
-...
- Không nói gì?! Vẫn không nói gì hả?! Không nói gì sao?!! Nói gì đi chứ!! Vợ!!! Đã vậy anh đi xuôi theo chiều gió!!! Ngày mai không thấy anh ở nhà thì đừng có ở đấy mà khóc!!!
Nói rồi òa lên như một đứa trẻ, lao ra cửa nhưng vô tình đâm đầu vào gốc cây trước sân, sau đó vừa khóc vừa tự mình đứng dậy, rảo bước ra đường. Cậu á khẩu, nhìn tên nào đó bằng ánh mắt bất lực. Hắn bị cái gì vậy?
*12 giây sau...*
- Vợ... Không đuổi theo anh à?
-...- Thực không biết nói gì a~
- Đã vậy anh không thèm đi nữa!! Em phải chăm sóc anh thì mặc kệ em!!! Hức!!
Cây bút trên tay cậu bất ngờ chệch một đường dài trên giấy...