Thứ Sáu, 1 tháng 12, 2017

Đoản 3

Đông Hà Nội. Tôi bị ôm đến nghẹt thở, hắn lại còn đặc biệt hỏi một câu: Lạnh không? Ừ thì lạnh! Nhưng tôi với hắn... Lại còn ôm ôm ấp ấp nữa, cằm hắn nhòn nhọn, tì vào đầu tôi... Ế ế cái tay cái tay!!! Mặt tôi đỏ bừng. Hà Nội này rộng lắm, có phải hết chỗ đứng rồi đâu?! Thế quái nào lại đứng giữa đường vậy?!!! -Diệu, cái tay anh... -Mông em cũng phải 95 ấy nhỉ? Cái..?! Hắn ăn phải cái gì không hợp vệ sinh à?! -Đông...Anh muốn ăn em! Tôi chắc chỉ thua mỗi quả cà chua ở màu đỏ "tươi tốt"... Hà Nội lung linh ánh điện, hắt lên bóng hắn một màu vàng ấm cúng. Ước gì tôi đá cho hắn một cái được nhỉ?!!! Cơ mà đông Hà Nội chẳng bao giờ ấm như thế này được, lại càng không tể kiếm đâu ra mùi cam ngọt dịu như vậy... Tôi bất giác vòng tay ôm chặt eo hăn. -Đông, tên nào chiều nay mắng anh là cầm thú? Tôi chột dạ, lúng búng như ngậm hột thị _A...Anh có thể bỏ qua được không hả...? -Không được! Tiếng hắn trầm ấm trên đầu, rồi dần dần ghé xuống sát tai tôi - Cho em biết, cầm thú bằng anh sao được! Muốn thửa tối cho thử. Tôi á khẩu, đừng gặm tai tôi nữa a~~~

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét