Thứ Ba, 31 tháng 7, 2018

,...

Sinh ra để bị ruồng bỏ, thả trôi sông năm lần đều có quý nhân phù trợ, rốt cuộc trở về vẫn chỉ để bị bỏ rơi...

-------------------------

Gió ơi gió ơi, thổi mãi thế không mệt sao?
Mây ơi mây ơi, cứ trôi mãi thế tới bao giờ mới dừng lại?
Trăng ơi trăng ơi, cả kiếp trốn mặt trời, trốn hoài trốn mãi, tới bao giờ ngươi mới hết chạy khỏi chàng ta?
Bên bờ suối ngát hương tử đằng, một thiếu niên tuổi 15 ngồi tựa vào gốc cây thô nhám, ngón tay vô thức vẽ lên mặt nước những đường nét không hoạch định, khóe môi cong lên không chút khôi hài.
Có tiếng ngâm nga khe khẽ như khánh bạc vẳng lại, hòa với tiếng suối reo róc rách qua kẽ đá bóng láng.
Thiếu niên kia ngừng nghịch nước, ngẩng mặt nhìn lên những chùm hoa tím biếc trên đầu. Dưới hàng mi dày và cong là một đôi ngọc tím huyễn hoặc lạ kì, hoàn toàn không phải do ánh phản chiếu từ loài hoa đặc biệt thơm kia.
Một, hai, rồi nhiều đốm sáng trắng tinh khiết ẩn hiện trong vòm lá, từng khắc tựu hình lại, sáng bừng dưới nền trời đem đặc. Thiếu niên mắt tím không ngạc nhiên, đưa tay bứt một ngọn cỏ linh lan, thản nhiên như không.
Đó là lúc hắn xuất hiện.
Hắn xua tan sự cô độc của thiếu niên kia, hắn là hình ảnh phản chiếu của một tia vui thích, một tia vui thích duy nhất trong mắt cậu.
Nhưng hắn là một yêu thần, một sự hiện thân không được bất kì sự đồng tình nào của phụ hoàng.
Bản thân cậu đã không hề bình thường, không thể chơi với một kẻ bất thường nữa nếu như còn muốn được mọi người trong hoàng cung chấp nhận.
Nhưng cậu lại rung động với hắn, lại trở thành một kẻ đoạn tụ trong vòng tay hắn.
Đêm cậu vì bảo vệ mẫu thân khỏi Ninh Hoàng hậu, đêm cậu bị đánh tới thừa sống thiếu chết, đêm hắn bất chấp tất cả đưa cậu lên núi Côn Lôn trị thương cho cậu, đêm cậu thừa nhận mình yêu hắn, cũng là đêm mà cậu biết tất cả sự thật.
Thì ra cậu không phải một tiểu hoàng tử tàn phế, một kẻ mà ai ai cũng rẻ rúm, khinh thường, thậm chí còn sợ hãi khi giáp mặt, một tiểu hoàng tử chẳng có ai cảm thông, kẻ mà thà rằng đưa công chúa út lên làm nữ vương cũng không ai thèm dòm ngó tới, kẻ mà đã sống 14 năm trong sự cô độc của chốn hoàng cung lạnh lẽo đến ghê người...
Bản thân cậu là một thái tử của Thiên Cung, là kẻ mà hết kiếp nạn này sẽ trở thành vị Thần quân anh minh nhất mực.
Nhưng hắn là Qủy Vương của Âm tào, là kẻ thù không độ trời chung với Thiên tộc.
Và cậu hận hắn, hận hắn một tay suýt xóa sổ gia tộc cậu, biến cậu thành con hắc long duy nhất còn sót lại nơi tiên giới.
Là lỗi của Ti Mệnh đã sếp đặt số kiếp này?
Là lỗi của Mạnh Bà đã tạo ra thứ canh mê đắm ấy?
Là lỗi của đám thượng thần không trông coi vị Thần quân tương lại là cậu?
Cậu đã yêu hắn, yêu đến ngu muội, yêu đến không còn đủ sức xuống tay nữa.
Và hắn đang đứng trước mặt cậu, người đầy những vết thương tướp máu khi giao chiến với các thượng thần, đứng bất động, rồi đưa mắt phượng bi thương nhìn cậu.
Gía như cậu đã quên mất hắn từng xảo quyệt như thế nào.
Gía như cậu đã quên hắn có nhan sắc khuynh đảo chúng sinh như thế.
Gía như cậu đã quên mất trước đây cũng đã từng bị hắn lợi dụng.
Gía như tất cả đều bị cậu quên lãng, sẽ không có gì phải đau khổ như thế này.
Cậu nắm chặt tay cây Họa Vân kiếm, nắm rất chặt, nhưng không hiểu sao vân không kìm nổi những cơn run rẩy không dính dáng gì đến tiết buốt giá căm căm trên đỉnh núi tuyết phủ vạn tuổi.
Hắn vẫn đứng đó, những đường nét như ngọc tạc càng lúc càng thêm ủy khuất. Máu từ những vết thương hở miệng thấm qua bạch y tựa những bông bỉ ngạn đỏ đến chói mắt, từng lúc vẫn cứ nở rộ khắp người.
Cậu xoay người, hạ giọng: "Tru Tiên đài"
Ánh mắt tối sầm bi ai, không một thượng thần nào trông thấy.
Lời của cậu là lời của trời, hắn chỉ có thể nhếch miệng.
Mười mấy thượng thần lại gần đều bị hắn đánh bật ra xa, không ai có thể tiếp cận hắn.
Hắn muốn tự mình bước đi, tự mình chuộc lại nhưng gì đã làm với cậu.
Rốt cuộc yêu cậu vẫn là một sai lầm.
Máu nhuộm bạch y thanh khiết thành phượng y đẹp tới tà mị.
Tru Tiên Đài...
Đáng, đáng lắm.
Hắn ngửa mặt lên trời cao, bật cười.
Tiếng cười như khánh bạc.
Hắn quay lưng lại với cái đài cao ngất bị lấp trong mây ấy, lùi từng bước một.
Cậu ở đâu chốn này?
Chỉ có quay mặt thế vậy, hắn mới có thể biết khi nào cậu đến xem hành quyết.
Nhưng cậu ghê tởm hắn, thì đến làm gì?
Phượng y đỏ rực thiên cung, cháy mắt như lửa cuồn cuộn, bủa vây lấy màu da tuyết của hắn.
Trong đôi mắt đen của hắn, bất chợt xuất hiện một ánh tím biếc, xa xăm...
Hắn mỉm cười.
Người đã đến...
___
- Sở Đổng, ngươi xem, đóa hoa tuyết này đẹp không?
- Đẹp bằng ta không?
- Đương nhiên là không! Trong mắt ta, ngươi là đẹp nhất!
- Khéo sủng nịnh!
- Sở Đổng, bao giờ ta trở thành Quân thượng, nhất định sẽ lấy ngươi làm nam hậu!
- Không thèm!
- Vậy ngươi muốn sao?
- Ta muốn làm Quân thượng, cho ngươi làm Nam hậu!
__

- Sở Đổng, ngươi ở đâu?
- Ta ở đằng này!
- Sao ta không thấy?
- Ta trốn giỏi lắm đúng không?
- Mau ra đi mà Sở Đổng!
-Tự tìm ta đi ha ha ha!
- Được! Ta mà thấy ngươi, nhất định sẽ bắt ngươi làm nam hậu!
-----------
Sở Đổng, ngươi ở đâu?
Sở Đổng, ngươi ở đâu?
Ở đâu?
----------
Vạn kiếp đợi, vạn kiếp chờ,
Bỉ ngạn tàn lại nở
Lá hết héo lại xanh
Chỉ chờ có một ánh nhìn duy nhất, chỉ chờ có một người duy nhất.
Song vạn kiếp cũng không thể chờ được.
Tru tiên tích tụ chướng khí
Hệt như lòng người tích tụ những sân hận
Có điều Tru tiến không phải lòng người, sa vào không có chút ấm áp nào cả.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét