Chủ Nhật, 29 tháng 7, 2018

phượng Y cổ nhân p2

Ta khó nhọc cố mở to hai mắt, rốt cuộc nhớ ra chúng đã sớm được băng lại. Vậy mà gió nhẹ khi ấy vẫn như những mũi dao, trực tiếp đâm sâu vào đôi đồng tử đang từng đợt truyền đến một cỗ đau nhức. Nghĩ đến lời Phượng Hoàng nói đêm qua, ta không khỏi rùng mình một chặp. Hảo rồi a, có khi nào ta lại đen đủi mà không nhìn thấy gì nữa?

-Ngươi nằm im.

Âm thanh truyền đến có chút băng lãnh, nhưng lại vô thức bức ta mỉm cười nhẹ nhàng. Hình như đệ ấy chưa từng rời khỏi Nguyệt Phòng, cho nên giọng nói có vương sợi mỏi mệt.

-Đệ yên tâm, ta mạng lớn...

Ta vẫn như có như không uể oải đáp, song cũng không dám chắc lắm cái câu "mạng lớn" của mình. Chỉ là đang đắn đo một số chuyện thì thanh âm nhàn nhạt lại cất lên.

-Hắn đi rồi.

Lòng ta lập tức như rớt xuống vạn dặm địa phủ, huyết quản dường như đông nghẹt lại. Thì ra là đi rồi, thì ra là đến lúc hắn đi rồi cũng không thèm đếm xỉa tới ta. Ta quả thực đã bị thất sủng rồi...

-Đi rồi a~?

Ta chỉ mong Phượng Hoàng có thể không nghe thấu nỗi đắng đót trong tiếng nói, nhưng quả thực lời ta nói ra  đã có chút biến dạng, muốn không nhận ra liền là nói dối. Phượng Hoàng quả nhiên không biết nói dối, đệ ấy nói ta nghe điều này, cũng không ngại chỉ thẳng ra tâm trạng ta đang càng lúc càng tồi tệ.

-Cho ngươi khóc.

Ta bật cười, có điều tiếng ta sao lại chua chát đến vậy? Ta còn khóc được sao a~?

Nam nhân ta yêu bỏ mặc ta rồi! Hắn bỏ mặc ta sau khi để mặc cho nữ nhân hiểm độc mặc sức chà đạp ta, ta còn khóc được sao a?

Ta nằm im trên giường, lòng dậy một cỗ hàn khí mờ mịt. Tiếng gió rít dội vào tai ta, hòa với tiếng sóng cuồn cuộn lao tới, bủa vây ta trong tạp niệm. Rồi ta còn không nhận ra mình đã ngồi thu mình lại một góc cho tới khi đụng phải bức tường lạnh phía sau lưng. Không thể như thế đúng không? Ta không thể bị mù, càng không thể bị bỏ rơi như vậy, không có khả năng này... Hắn vẫn yêu ta, vẫn quan tâm ta, chỉ có điều bên cạnh hắn còn có thêm một nữ nhân nữa. Ta là Thái tử phi, chính thê thì vẫn là chính thê, không thể đổi được, chỉ có điều chính thê sẽ chịu thiệt thòi một chút, phải san sẻ hắn cho kế thê, phải hay không? Ta đã sớm nghĩ không ra nữa, là chính thê, rốt cuộc còn phải chịu những biến gì? Chỉ khi tấm vải băng trước mắt ta lành lạnh, ta mới hay mình thật sự đã khóc. Một kiếp nữ nhân quật cường vậy mà lại phải khóc! Phượng Hoàng vốn dĩ nói không sai, ta thật sự không kìm lại được nữa rồi...

Ta bặm môi mình lại, cắn cho đến khi mùi máu tanh xâm chiếm vị thể, khí tức chặn trước ngực nhờ thế mà vợi bớt phần nào.

Tiếng lật giở kinh thư đều đều dần át đi tiếng sóng, vô hình chung đã lại khiến ta bình tâm lại.

Phải rồi, ta có Phượng Hoàng, cần gì tới hắn nữa đây? Nghĩ tới đó, tâm trạng ta liền trở nên nhẹ nhõm. Có Phượng Hoàng, có thể một kiếp an yên...

Ta lại không ngờ được, đêm hôm sau Phượng Hoàng đã ngang nhiên dẫn quân đến trước đại điện, quyết đấu với Phó Chính.

Đệ ấy là...vì ta...

Chỉ vì ta nói muốn một lần nhìn thấy có người hi sinh cả tính mạng cho mình, để trao cả thiên hạ vào tay mình.

Ta bất chấp việc không nhìn được, nhờ cung nhân đưa tới chỗ Phượng Hoàng.

Mùi máu tanh lại xuất hiện, nồng đậm. Phượng Hoàng trong tay ta khắp người toàn là máu, có vết khô cứng lại, có vết vẫn thấm ra không ngừng, dính nhớp.

Ta không thấy mặt đệ ấy, chỉ thấy được tiếng tim mình đập liên hồi, dội thẳng vào lồng ngực. Phượng Hoàng chính là không nói gì cả, lặng lẽ ra đi.

- Nguyệt, mau đứng dậy.

Phó Chính gằn giọng với ta, lại gằn giọng với ta. Nhưng lòng ta đã sớm chẳng cảm thấy sợ hãi nữa.

"Lẽ ra ta nên nhận ra sớm hơn.

Để không im lặng, để không vô tình..."

Khúc Nam Ngâm Chiêu của đệ ấy như vẫn vẳng lại, lúc này khiến ta bình tâm lạ thường.

Tay ta vẫn nắm chuôi chủy thủ bạc hắn tặng.

- Nguyệt, trở về!

Hắn lại ra lệnh với ta như trước đây, như cái cách hắn đã ép ta uống rượu mừng khi Thanh Du quay lại, như cái cách hắn ép ta nuốt độc dược khi nàng ta khó chịu với ánh nhìn của ta, và như cái cách hắn ép ta sống một mình trong biệt viện, ngày ngày chỉ có Phượng Hoàng nếu rảnh rỗi ghé trò chuyện.

Phượng Hoàng chết rồi, ta lại là người cô độc. Ta cười tiếng cuối cùng, chua chát. Kẻ là chồng mà như người chủ nô, Hoàng đệ thân thiết biết bao lại bị giết hại bởi lời ta nói nhảm. Ta sống, chẳng bằng tự kết liễu.

Đến cuối cùng vẫn là tiếng hắn âu yếm Thanh Du bên cạnh, trong tay ta là thân thể Phượng Hoàng lạnh ngắt.

Đời này là ta chon sai người rồi phải không?

Phải? Phượng Hoàng?

Hoàn văn toàn











-----------------------


Quân doanh canh ba vẫn vang tiếng va chạm vũ khí, tiếng hiệu lệnh đều đặn. Náo nhiệt vậy mà thân ảnh cao lớn không hề giảm bớt vẻ trầm ổn, an nhiên lật giở binh pháp dưới ánh nến đỏ quạch.

- Nàng thế nào?

- Thái Tử, vẫn là hàng ngày ra Hoa viên thưởng hương hoa, vui đùa cùng Miêu Tử, chiều chiều tới Thượng thư phòng.

Phó Chính bất giác nhăn trán lại, tiện tay đem quyển binh thư gấp vào. Nàng ta bị ngược tới như thế, còn tâm trạng vui đùa cùng đọc sách? Xem ra là ngược chưa đủ đúng không?

-Còn Thừa tướng?- Hắn tựa người vào vách gấm, quanh ấn đường bị một màu âm trầm bao phủ.

-Thưa, Thừa tướng vẫn chưa tỉnh lại. Xem ra cũng không còn có thể lưu lại nhân gian được lâu thêm nữa.

Phó Chính lặng lẽ gật đầu.

Phượng Hoàng à Phượng Hoàng, xem như ngươi một đời minh mẫn, lần này lại vì nữ nhân của kẻ khác mà tự mình chọn lấy con đường chết. Một Thừa tướng dẫu có biết lượng tài lục dục (dựa khả năng bố trí công việc), đại nghĩa diệt thân (vì việc lớn mà quên mình), song bi lụy vì một nữa nhân chính là không đáng giữ lại.

Chỉ là... hắn có chút hơi khó chịu.

Hắn đã đem đôi gian phu dâm phụ ấy mà xử lí, tại sao lại thấy không thoải mái như thế?

Phó Chính bất giác lại thở dài một hơi, hương đất ẩm quân doanh theo đó mà căng tràn lồng ngực. Bân thị vệ vừa bị hắn đuổi đi, tấm mành làm cửa trại đã đã bị ai đó kéo lên, ánh trăng ùa vào, mát lạnh.

- Dao Dao, nàng còn chưa ngủ?

Hắn nhíu mày nhìn thân ảnh mảnh mai ngập ánh trăng đứng trước mặt, trong lòng thậm chí còn nặng nề hơn lúc nãy. Thanh âm ngọt ngào như mật của nàng ta quấn lấy hắn, thắt chặt lại.

-Thần thiếp bên ngoài, nghe chàng hỏi về Mạnh Nguyệt.

Mộ Dung Dao hồng y lả lướt tiến tới gần, khẽ đặt mình xuống bên cạnh nam nhân mặc chiến bào lam nhạt. Nàng như có như không mỉm cười, dung nhan trong ánh lửa hồng rực lại tăng thêm vài phần diễm lệ.

-Đừng nghĩ nhiều, mau trở về đi.

Phó Chính nhàn nhạt cất giọng, mang cuốn binh pháp vừa gấp cất trong tay áo, sau đó xoay người tránh cái tựa đầu của nàng, đáy mắt hiện lên ánh nhìn khó chịu. Mộ Dung Dao căn bản là không hiểu, hay cố tình không hiểu, đưa tay đặt lên vai hắn, phủi đi từng chút bụi bặm.

-Thần thiếp chưa mệt. Trái lại Người ban ngày thân chinh đi trị an, ban nãy lại uống chút Hồng nương tử, nên đi nghỉ sớm mới phải.

Mộ Dung Dao thật không ngờ, hắn chỉ lặng lẽ lắc đầu rồi rũ áo đứng dậy, bước nhanh ra cửa trại. Nàng vậy mà lại bị cự tuyệt! Cổ nhân nói: nam nhân không tim không phổi, dễ chiếm lòng người, đúng hay sai đây? Chỉ biết nàng mỗi lúc một dấn sâu vào bế tắc, còn hắn thì băng lãnh tìm cách lảng đi!


















































Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét