Thứ Bảy, 16 tháng 9, 2017

Mới chưa đến 9 giờ, cửa nhà đã mở toang kèm một tiếng rầm nhức óc, vị "hiền phu" từ đâu chạy về, mặt cắt không còn một giọt máu.
- Vợ!!! Anh bị sờ, bị sờ kìa!!!
-...
- Vợ!!! AAA!!! Anh bị người ta sàm sỡ!!!
-...
- Á!!!Vợ!!! Em không nhanh người ta cướp anh đi kìa!!!
-...
- Vợ!!! - Tên "hiền phu" la đủ liền xịu xuống, mắt rưng rưng, ngây thơ vô số tội - Em không thương anh nữa?
-...
- Không nói gì?! Vẫn không nói gì hả?! Không nói gì sao?!! Nói gì đi chứ!! Vợ!!! Đã vậy anh đi xuôi theo chiều gió!!! Ngày mai không thấy anh ở nhà thì đừng có ở đấy mà khóc!!!
Nói rồi òa lên như một đứa trẻ, lao ra cửa nhưng vô tình đâm đầu vào gốc cây trước sân, sau đó vừa khóc vừa tự mình đứng dậy, rảo bước ra đường. Cậu á khẩu, nhìn tên nào đó bằng ánh mắt bất lực. Hắn bị cái gì vậy?
*12 giây sau...*
- Vợ... Không đuổi theo anh à?
-...- Thực không biết nói gì a~
- Đã vậy anh không thèm đi nữa!! Em phải chăm sóc anh thì mặc kệ em!!! Hức!!
Cây bút trên tay cậu bất ngờ chệch một đường dài trên giấy...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét