Thứ Năm, 21 tháng 9, 2017

đoản ko đề

Lời dẫn
Lâm Di bỏ ô xuống, thả xuôi theo thân mình. Những giọt nước đua nhau rơi xuống khuôn mặt ngà ngọc, chảy qua gò má cao mịn, từng giọt lại từng giọt men xuống chiếc cổ trắng nõn nà, thẳng tắp.
Không hiểu sao nước mưa nghe mằn mặn... Cô quyết định cứ để mặc thế, để mặc cho cả trời đất ôm trọn mình vào vòng tay mướt mát nước mưa, để mặc nước mưa dẫu lạnh thấu tâm can rửa sạch đi những rắp tâm kì lạ xảy ra trong đầu.
Mưa mỗi lúc một lớn, át đi tiếng thổn thức xuyên qua lồng ngực phập phồng của cô, xoa dịu đi cả một vạc những bong bóng cảm xúc đang trồi ngụp trong thứ chất lỏng sôi vẫn lục bục qua mỗi câu nói nơi anh...
Anh yêu cô dưới một cơn mưa ảm đạm, anh xa cô cũng một ngày mưa thảm não, thê lương; cô không có quyền trách cứ, hay không có quyền quyết định số phận tình yêu của cả hai người, chính cô đã tự tước đi cái quyền được yêu ở mình. Từng ấy năm yêu anh trong vô ích, từng ấy năm cô cứ vùi dập thanh xuân không kết quả... thật không dám nói thêm lấy một lời...
Vị cafe pha sữa đặc thơm lừng vẫn thoang thoảng trong miệng bỗng trở nên đắng nghét. Cô nhắm bước vào một quán cafe gần đó, lòng lắng xuống không một hoạch định.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét