Thứ Năm, 21 tháng 9, 2017

Lăng kính vỡ


Đêm nay, đêm Trung thu giữa lòng đường Hội An hoa lệ...
Hắn đón cậu bằng một nụ cười, không phải nụ cười kiêu ngạo như trước đây, cũng chẳng phải một nụ cười khinh bỉ, chỉ là một nụ cười dầy đặc nỗi buồn, dày đặc sự bi thương.
Cậu không nói gì, không cả ngẩng lên nhìn hắn, chỉ thản nhiên lướt qua, tựa như lướt qua một ai đó không phải là người cậu từng bám dính lấy...
Hắn tuy chỉ mím môi thành một đường thẳng nhưng trong lòng thì gần như hoảng loạn, cậu bước qua mới giật mình giơ tay nắm chặt lấy tay cậu, nắm tới nỗi cổ tay cậu đỏ bầm lên trong ánh đèn lồng vàng vọt.
Cậu cũng đưa tay ra, nhưng đưa tay để gỡ tay mình ra khỏi tay hắn, vội vã, không một chút xúc cảm.
Cậu đã từng nói: tay người ta ấm, bởi con tim người ta tràn ngập yêu thương, bây giờ hắn chỉ cảm nhận được nơi tay cậu một sự lạnh lẽo xa lạ, lạnh tới ghê người.
Hắn cúi đầu, bàn tay buông thõng.
Lăng kính vỡ, liệu có ai cần một lăng lính đã vỡ?
Họ chỉ nhặt nó lên, quẳng nó vào thùng rác, tránh làm đau những người vô tình chạm vào.
Từng ấy tháng năm, rốt cuộc chỉ còn là một lăng kính đã vỡ, chẳng thể hàn gắn được.
Trước đây biết cậu bị đồng tính hắn đã nói như thế nào, hắn không phải đã quên.
Cậu trước đây bị hắn xa lánh thế nào nhưng vẫn giúp đỡ âm thầm, hắn không phải không biết.
Nhưng bây giờ hắn ở đây chờ cậu đã cả ngày, liệu cậu có biết không, có thể một lần nữa hướng ánh mắt về phía hắn hay không?

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét