Thứ Năm, 21 tháng 9, 2017

#Đoản Thanh Xà, nàng không gả cho ta khì cắn ta đi !
p1

- Bệ hạ! La Yến Tử nàng ta thả rắn vào giường thiếp!- Nữ nhân yếu liễu đào tơ mắt ngấn nước tâu bẩm.
- Có thật không? -Môi bạc hơi mím, nhưng mắt phượng tím than lại ánh lên nét cười.
- Không. - Yến Tử ngừng đút mẩu thịt nhỏ cho bạch xà quấn quanh tay, thuận miệng trả lời.
- Vậy hai nàng mau đi nghỉ đi- Truyền chỉ.
- Bệ hạ! Thiếp nói là La Yến Tử thả rắn vào giường thiếp!- môi mọng phụng phịu.
- Nhưng La Yến Tử của ta nói không.- Ưu vương nghiêng nghiêng đầu, nhẹ nhàng đáp lễ
- Chỉ cần nàng ta nói không sao?!- Y Lâm bất bình nhìn thẳng
- Đương nhiên rồi! Yến Tử, mau theo ta tới Uất Viên.
La Yến Tử khẽ chớp mắt, chậm rãi cất lời
- Tiểu Thất vẫn đói, Tiểu Thất muốn ăn thêm.
- Tới Uất Viên, ta sẽ cùng nhau cho Tiểu Thất của chúng ta ăn.
- Của ta- Yến Tử sửa lưng, mắt lục mê hoặc hơi nheo lại
Ra khỏi Nhất Trì, Ưu vương vui miệng hỏi
- Nói lại ta nghe, nàng có làm không?
Yến Tử tay ngọc nâng niu bạch xà, môi đào buông tiếng châu
-Tiểu Thất muốn thử nằm trên giường Lâm tỷ.
Ưu vương bật cười, gật gật đầu
- Nói ta một tiếng, ta sẽ, tặng cho Tiểu Thất, đâu cần làm Vương hậu sợ hãi?
- Nhưng Tiểu Thất còn muốn nếm thử thịt Lâm Tỷ.
Ưu vương bất giác giật giật khóe môi, thật không biết nên nói gì cho phải.
-----------------------------------
p2
- Ưu Vương, thần có chết cũng không thay đổi ý kiến!
Khí lạnh tràn tới Kim Quan điện, lùa vào từng ngóc ngách nhỏ nhất của tâm can người mặc thần phục. Mặc cho trán đổ mồ hôi lạnh, lão quan tay cầm thẻ ngà vẫn không ngẩng mặt lên.
Trên long kỉ đường đường một trang nam tử ngũ quan như ngọc tạc, dưới ánh thiên dương càng ngời ngời duy mĩ, dáy tai trái đeo một viên lục bảo thạch trong veo, thực như muốn hút hết hồn người đối diện. Sau câu vừa rồi của viên thượng thư, sắc mặt hắn trở nên khó coi vô cùng.
- Ông thực muốn chết?
- Nếu Người đã quyết, tiểu thần này chẳng thể làm gì hơn!- Mạt
thượng thư hạ giọng, vẫn quyết khom lưng, cúi đầu.
- Được! Nếu muốn ta sẽ cho ông toại nguyện!- Mặt ngọc ưu mĩ phút chốc xám xịt, lại có kẻ dám bảo Yến Tử của hắn là yêu?!
Lời ngọc chuẩn bị buông xuống, thẻ ngà cũng sắp được rút ra, ai ngờ từ chánh môn lại xuất hiện thanh y nhỏ nhắn, bạch xà vấn vít đong đưa nơi cánh tay phải...
Điện Kim Quan nhất tề quay đầu nhìn lại, kẻ sửng sốt kinh hãi, kẻ mê đắm tới tròng mắt trợn tròn, kẻ hiếu kì nhóng cổ, kẻ nghi thị khinh khi (chính là viên thượng thư họ Mạt), tất cả gần như không cách nào rời khỏi ánh xanh ngọc trong thiên dương vàng vọt cuối ngày.
- Tiểu Thất chán. Dọa Lâm tỷ chạy mất rồi, không có gì vui nữa cả.
Âm thanh trong vắt như thanh la dìu dịu cất lên, không có âm điệu biểu lộ chút xúc cảm gì nhưng thực rất mê hoặc, gần như tất thảy quần thần đều đờ đẫn lắng nghe cho tới tận khi giật mình nhận ra chẳng còn gì để nghe nữa cả thì lại đồng loạt cúi người chào. Ưu vương cong môi kiều mị, đôi mày lưỡi mác có phần giãn ra
- Về đi, đây không phải chỗ để nàng có thể tới.
Mạt thượng thư ngước mắt lên đầy hi vọng. Thì ra Ưu vương vẫn còn công tư phân minh, không vì ham mê nữ sắc mà quên địa vị cao quý...
- Cung chủ, Người nghe rồi đó ạ, mau tại giá kẻo làm tổn hại thân thể!
- Mạt thượng thư, giọng điệu này đâu giống nói với bậc trên?- Giọng trầm hơi có chút lãnh đạm.
- Thần tội đáng muôn chết!
- Hôm nay không còn gì để nói, bãi triều!
Phía ngoài đại điện, đứng tựa cột trạm rồng sao cho không một ai trông thấy là một nữ nhân mặc lam phục thanh nhã, đôi mày liễu mảnh mai hơi khẽ nhíu lại.
Có phải đã quá sủng ái nàng ta rồi không? Vương pháp rốt cuộc được chàng đem ra để bảo vệ nàng ta ư? Vậy ta thì làm thế nào? Còn Yết Tử biết làm thế nào? Tới Lâm Y Lâm là vương hậu do Tiên vương đích thân tuyển chọn cũng bị vứt vào một xó, vậy ta vốn đã không còn được ân sủng từ trước, bây giờ chẳng lẽ đành thua nha đầu còn chưa cập kê đó, chịu dưỡng thân ở lãnh cung sao?

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét