Thứ Năm, 21 tháng 9, 2017

Chờ em ở Canada




Đoản này ta viết năm đầu tiên làm hủ, không biết có hợp khẩu vị mọi người ko ha!
--------------------
#Chờ_em_ở_Canada
Năm cậu ba tuổi, hắn bốn tuổi, cậu lẽo đẽo theo hắn như một chú mèo con. Hắn ăn gì cũng chia cho cậu, làm gì cũng rủ cậu cùng làm.
Năm cậu lên năm, hắn sáu tuổi, hắn đánh chết con chó quý của cha hắn, bởi con chó dọa cậu phát khóc, bị lão ba phạt úp mặt vào tường vẫn mím môi mặc kệ chứng sợ không gian hẹp.
Năm cậu lên mười, hắn mười một tuổi, được gia đình cho đi du học tận Canada xa xôi, hắn nhất quyết không chịu, còn cố tình không làm bài khảo sát để ở lại học cùng lớp với cậu. Hắn bị lão ba đánh cho một trận, cuối cùng cắt luôn suất học bổng mà hắn vất vả kiếm được.
Năm cậu mười ba, có tin dồn một đại thần như hắn bị đồng tính, cậu không nói gì, nhưng hắn thì đang ngày một xa lánh cậu, lạnh nhạt với cậu, tới một ánh mắt cũng lười đưa qua.
Năm cậu mười ba, cũng là năm cậu quen cô lớp phó, hắn không chơi với cậu nữa, gắng hết sức học vượt cấp để lấy lại suất học bổng sang Canada du học. Cậu đứng trong mưa chờ hắn đi học, hôm ấy hắn nghỉ.
Năm cậu 16, bắt gặp trên Twitter của hắn tấm hình với cô lớp phó năm nào, rất thân mật.
Năm cậu 17, rồi cậu 18, hắn thay người bên cạnh như thay áo, cô thì vô cùng nhỏ nhắn, cô có má lúm đồng tiền, cô lại có răng khểnh duyên dáng. Cậu trông có quen không ư? có chứ! Vì cậu chỉ cao mét 68, má lúm xinh xinh, răng khểnh lấp ló, tại sao lại không quen? Nhưng là trùng hợp. Vì những cô nàng sau đó mỗi người lại một xinh đẹp hơn, và càng xa rời chuẩn mực của cậu.
Cậu 19, đài truyền hình ngắm trúng cậu. Cậu một bước trở thành ca sĩ với giọng ca vàng, tiền đồ không ngừng xán lạn. Nhưng hắn mất tích, tên hắn với cậu trở nên mơ hồ, hệt như một vệt kí ức mờ nhạt.
Cậu 20, lần đầu tiên biết được nhà tài trợ trẻ đã bỏ ra không ít tiền để cậu có được những show diễn đầu tiên. Cái tên Thanh Tú trở lại đời cậu, ám ảnh cậu. Sao cậu lại không nhận ra chứ? Hắn là người đã nghe cậu hát những lần đầu tiên, đã chỉnh cho cậu những nốt nhạc đầu tiên, ngoài hắn ra đâu ai từng nghe cậu hát? Sao cậu có thể không nhận ra giọng nói vững vàng kiên định dặn dò cậu mỗi ngày qua loa phát thanh, dù trầm ổn hơn, lạnh nhạt và xa cách hơn, nhưng vẫn là ngữ điệu ấy?
Cậu 20, đòi trợ lí cho gặp hắn, hắn lúc này đã ở Nhật Bản quay bộ phim đầu tay của mình, cậu không gặp được.
Cậu 22, hắn 23, hắn dính scandan ẩu đả, con đường trở thành diễn viên bị ngắt giữa chừng. Người bị hắn đánh ngẫu nhiên lại là tên trợ lí trước đây đã phản bội cậu, ngẫu nhiên lại vào ngày cậu uống say, chẳng nhớ đã ôm phải người nào mà kể lể, bù lu bù loa về chuyện của mình.
Năm cậu 23, hắn bắt đầu trở thành một đạo diễn. Bộ phim làm nên danh tiếng của hắn mang tên: "Close to me, don't give up", là một bộ đam mĩ ngọt như mật. Báo chí lên tiếng: tại sao hắn có gương mặt đẹp như thế, còn có kinh nghiệm diễn xuất thượng thừa, lại không vào vai nam chính. Hắn chỉ cười và im lặng.
Năm cậu 24, tên tuổi cậu bắt đầu lên như diều gặp gió, thành ra cũng rước về không ít anti-fan.
Sinh nhật tuổi 25 của cậu, cậu bị anti chặn đường, hắn lại ngẫu nhiên xuất hiện, bảo vệ được cậu nhưng lại mất đi khả năng cảm nhận âm thanh. Hắn vĩnh viễn không thể nghe được giọng hát ngọt ngào của cậu. Tỉnh dậy trong bệnh viện, hắn không nói không rằng, bỏ đi. Fan của hắn thắc mắc, một ảnh đế, bây giờ là một đạo diễn trẻ đại tài, cuối cùng lại vô ý để bị tai nạn tới hỏng thính giác, có người đau khổ thay cho hắn đến mức tự tử.
Chuyến bay tới Canada của hắn gặp trở ngại, cậu trong trường quay vẫn không hay biết gì.
25, 35, 45, Cậu điên cuồng tìm hắn, nhưng vẫn là ngẫu nhiên, lại luôn có kẻ cản đường cậu, xóa sạch mọi thứ hắn để lại.
Năm cậu 46 tuổi, mẹ hắn tìm gặp cậu.
Là họ cấm cản hắn, là họ ngăn không cho hắn tiếp tục tìm gặp cậu, ngăn không cho hắn tự hủy hoại tương lai của chính mình. Một bà lão gần 90 đã quỳ xuống chân cậu cầu xin, xin cậu hãy tha thứ cho họ.
Năm cậu 46 tuổi, cũng mua một tấm vé tới Canada.
Tìm hắn, tìm mảnh kí ức một đời, tìm nơi hắn đã trú chân một đời.
Năm cậu 46, ngồi trong con chim sắt khổng lồ đầy hỗn loạn, cậu thong thả nhấp một ngụm cà phê đắng chát, miệng mỉm cười, nụ cười như nắng mai dìu dịu.
Chờ em, nhé!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét